Cá Nhỏ Bạc Hà

Chương 8

Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ấy.

Chưa đầy một giây sau, giọng nói ngô nghê đặc trưng của Tiểu C lại vang lên giữa phòng tập: “Fish! Sao anh lại không nhớ được chứ? Anh đã thêm chị ấy vào WeChat rồi còn gì!”

-

Y Y: [Tôi nghe Roy nói, cậu có WeChat của Dư Qua à?]





Mưa lạnh rơi rả rích khắp thành phố trong đêm khuya.

Căn hộ duplex có bốn mặt đều là cửa kính toàn cảnh, ánh sáng nhạt nhòa hòa lẫn với sương mù đang dần lan tỏa trong màn đêm u tịch.

Sau khi tắm xong, Từ Y Đồng đi chân trần, mái tóc vẫn còn hơi ẩm. Cô co người lại trên chiếc sofa da màu đen, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn tin nhắn mà Y Y vừa gửi đến.

Tin nhắn đó đã đến từ một giờ trước, khi cô vẫn còn đang vui chơi trong một hộp đêm sôi động.

Trong người vẫn còn chút men rượu, khiến đầu óc cô mơ màng, khó tập trung. Nhưng chỉ cần thấy cái tên “Dư Qua”, tâm trí cô lập tức tỉnh táo đôi chút.

Dư Qua?

Ôi chao.

Đúng là một cái tên vừa quen vừa lạnh lùng đến kỳ lạ.

Từ Y Đồng với lấy chiếc chăn gần đó quấn đại quanh người, cô đưa điện thoại lên sát môi, để giọng nói khàn khàn vì rượu có thể vang lên rõ ràng hơn một chút: “Ừ, tôi có WeChat của anh ấy.”

Ngay sau đó, Y Y lại gửi thêm một tin nhắn nữa: [Hóa ra cậu và Fish có mối quan hệ như vậy, trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc tới đấy nhé.]

Từ Y Đồng lấy lại tinh thần, cô trả lời bằng một giọng điềm nhiên: “Giao tình gì đâu, tôi chỉ quen chị gái anh ấy thôi, mọi người đi ăn cùng nhau một lần nên mới tiện tay thêm bạn bè đấy mà.”

Y Y: [Haha, vậy à.]

Y Y: [Cố lên nhé!]

Cơn chóng mặt bất ngờ ập đến. Từ Y Đồng ngồi dậy, quay lại khung chat, mở danh bạ và bắt đầu lướt một cách thuần thục.

Danh sách WeChat của cô có đến gần một nghìn người, kéo mãi xuống dưới cùng, cuối cùng cũng tìm thấy người được cô chú thích là "Tiểu Ngư" nằm ở cuối mục chữ X.

Cô định vào xem vòng bạn bè của anh, nhưng giao diện hiển thị vẫn chỉ là một màu trắng trống rỗng như cũ.

Bất lực, cô đành từ bỏ.

“Thật là phiền.”

Từ Y Đồng quăng điện thoại lên sofa, mặt cau lại vì bực dọc, cô ôm lấy chiếc gối bên cạnh.

Thật phiền.

Tại sao thế giới này lại có người dửng dưng với cô đến vậy?

Thật phiền.

Không thèm quan tâm đến cô thì thôi, lại còn đẹp trai đến phát bực.