Người đàn ông nọ vẫn tựa người vào ghế chơi game, dáng vẻ như chẳng hề quan tâm đến sự náo nhiệt xung quanh.
Anh khoanh tay trước ngực theo thói quen, ánh mắt lạnh lùng vẫn dán chặt vào đoạn replay solo đang phát trên màn hình.
Ánh mắt anh không dao động, không gợn sóng.
Nếu không phải chiếc tai nghe chụp màu đen vẫn đang vắt hờ trên cổ, Roy thật sự sẽ tưởng anh không hề nghe thấy bất cứ điều gì.
Vậy nên Roy chẳng thèm vòng vo, trực tiếp dí sát điện thoại đến trước mặt anh: “Bạn gái tôi giao nhiệm vụ, tôi không dám không làm. Cậu nhìn một cái đi.”
Bốn, năm đôi mắt sáng rực tò mò đồng loạt dồn về phía Dư Qua.
Người đàn ông im lặng như đá cuối cùng cũng có phản ứng, anh hơi nghiêng đầu.
Nhưng thay vì nhìn ảnh, ánh mắt lạnh lùng kia lại thẳng tắp chiếu vào Roy.
Roy nghẹn lời trong một nốt nhạc.
Không khí bỗng chốc chìm vào im lặng đến đáng sợ.
A Văn lập tức giơ tay cứu vớt không khí, đưa tay giật lấy điện thoại từ Roy: “Thôi được rồi, để tôi coi thử nào.”
Trời đang giữa mùa hè mà trong phòng vẫn như có cơn lạnh len lỏi từ sàn nhà bò lên tận sống lưng.
Bị ánh mắt đen thẫm kia nhìn chằm chằm, Roy ngay lập tức tỉnh người.
Anh ấy ho khẽ một tiếng, rụt cổ lại, cười khan: “Không xem cũng được mà, đừng nhìn tôi như thế, tôi sợ thật đấy.”
Bầu không khí vừa dịu xuống một chút thì A Văn khẽ "ồ" lên, lẩm bẩm: “Cô gái này, sao tôi thấy quen quen nhỉ?”
Nghe vậy, Tiểu C cũng tò mò ghé đầu vào nhìn màn hình.
A Văn cau mày nghĩ ngợi.
Đầu óc game thủ vốn nhanh nhạy, chỉ chớp mắt sau, anh ấy chợt nhớ ra điều gì đó, búng tay một cái: “Có phải là cô gái hôm khai mạc giải đấu quốc tế không? Cậu còn nhớ không?”
Câu này khiến ánh mắt Dư Qua thoáng động, anh liếc nhìn A Văn một cái, rồi lại lặng lẽ dời tầm mắt.
“Cậu nhớ không hả?” A Văn không chịu buông tha, hỏi lại.
Dư Qua dửng dưng đáp, giọng lạnh như băng: “Không nhớ.”
A Văn nhìn anh chăm chú, giọng điệu như thể cố ý trêu chọc: “Thật không? Cô ấy còn tặng cậu một bó hoa hồng từ sa mạc nữa đấy, đặc biệt ấn tượng luôn. Thế mà cậu lại bảo không nhớ à?”
Dư Qua rõ ràng không muốn dây dưa, anh giơ tay ấn phím Space trên bàn phím, đoạn video lập tức dừng lại.
Anh không nói thêm gì, đứng dậy, đẩy ghế lùi ra sau, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Ngay lúc đó, Tiểu C đột nhiên kêu lên như sực nhớ ra điều gì: “À, thì ra là chị gái này!”