Mái tóc màu hạt dẻ, trên đỉnh đầu còn có một cọng tóc con ngốc nghếch vểnh lên, cứ run run nhẹ như đang giãy giụa.
Đôi mắt mang dáng hình mèo, trong suốt như được khảm một lớp đồng tử màu lam nhạt.
Lúc này, ánh mắt của Phương Ninh còn trong trẻo hơn cả suối nguồn, nhìn qua dịu dàng, ngoan ngoãn.
Chỉ một ánh nhìn như thế thôi, trái tim Tần Uẩn Chi như bị một chiếc lông vũ mềm mại quấn chặt lấy, ngứa ngáy mà mềm nhũn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, câu nói của Phương Ninh lập tức kéo anh trở lại thực tại.
Phương Ninh nghiêm túc nói:
“Tôi vẫn chưa chạy xong.”
Trường học rác rưởi, đùng một cái lại bắt học sinh năm hai phải chạy bộ quanh sân trường.
Mỗi ngày 1000 mét, một vòng phải quét năm lần.
Mà vậy còn chưa hết.
Điều khiến người ta muốn nghẹn chết là, chạy quanh sân trường còn được tính điểm học phần!
Trường học rác rưởi! Trường học rác rưởi! TRƯỜNG HỌC RÁC RƯỞI!!!
Đi mà chết đi, chết hết đi!
Phương Ninh trong lòng đã rủa thầm trường học không biết bao nhiêu lần.
Nhưng rủa thì rủa, đến lúc thật sự phải chạy thì cậu lại như cây khô héo quắt.
Không muốn chạy. Một lần chạy ba vòng đã là nể mặt trường lắm rồi, hai vòng còn lại, cậu dù có thế nào cũng không chạy nổi.
Cậu quay sang nhìn Tần Uẩn Chi.
"Hôm nay là thứ Sáu, chắc chắn cậu chạy xong rồi đúng không?"
Phương Ninh trừng mắt, hung dữ hỏi.
Cầu người giúp đỡ mà nhất quyết không chịu cúi đầu, cũng chẳng thèm năn nỉ tử tế, trái lại còn ra lệnh như lẽ đương nhiên:
"Tôi còn thiếu hai vòng, cậu chạy giúp tôi đi."
Tần Uẩn Chi: “...”
Thật lòng mà nói, Tần Uẩn Chi không khoái kiểu này chút nào.
Dù Phương Ninh cố tình làm bộ hung dữ, dọa người, thì anh cũng chẳng hề thấy sợ.
Chẳng thà rằng Phương Ninh dùng ánh mắt mèo con đáng thương, nhỏ nhẹ gọi “Uẩn Chi ca ca, làm ơn, giúp em đi!”.
Với kiểu nũng nịu đó của Phương Ninh, Tần Uẩn Chi chưa từng từ chối nổi.
Chỉ cần cậu làm bộ mặt ấy, anh liền có thể làm mọi thứ vì cậu.
Nhưng lần này thì khác.
Phương Ninh đang ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo cực kỳ.
Thiên sứ nhỏ bỗng hóa thành tiểu ác ma.
Mà lại là một tiểu ác ma kiêu ngạo, ương bướng.
Không hề đáng yêu, nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt.
Càng nhìn càng ngứa ngáy trong lòng, càng bị thu hút.
Dù vậy, Tần Uẩn Chi vẫn từ chối.
Anh liếc mắt nhìn cánh tay mảnh khảnh của Phương Ninh, lại nhớ tới dáng vẻ cậu thở không ra hơi sau khi leo lên tầng 5, liền lạnh nhạt từ chối:
"Không giúp. Tự chạy đi."
"Không được! Cậu nhất định phải giúp tôi chạy!"
Phương Ninh ngang ngược nói, không cho phản kháng.
Tần Uẩn Chi cũng không nhượng bộ, đưa tay định giật lại chiếc cặp từ trong tay cậu.
Phương Ninh giữ chặt không cho lấy:
"Tần Uẩn Chi... Tần Uẩn Chi!"