"Tần Uẩn Chi."
Buổi chiều, sau khi tiết học vừa kết thúc, Tần Uẩn Chi đang thu dọn đồ để rời khỏi lớp thì bất ngờ bị ai đó gọi lại từ phía sau.
Là giọng nói quen thuộc.
Tần Uẩn Chi liếc mắt nhìn — là Phương Ninh, người ngồi ngay sau anh.
Có vẻ sợ anh trốn mất, Phương Ninh còn đứng dậy, duỗi tay túm chặt lấy quai cặp của Tần Uẩn Chi.
"..."
"Có chuyện gì?" Tần Uẩn Chi hỏi.
"Có việc muốn tìm cậu mà, chạy gì nhanh thế."
Phương Ninh thấy Tần Uẩn Chi không chịu nghe lời, mặt mày liền tỏ vẻ không vui.
Không vui, lại xen lẫn chút giận dỗi.
Gương mặt lạnh đi, môi hơi mím lại, đôi mắt trừng thẳng vào cậu ta.
Phương Ninh chắc là nghĩ trông mình rất hung dữ lúc này.
Nhưng cậu không biết, bởi vì vẻ ngoài quá xinh đẹp — đến mức cho dù có tức giận cũng chẳng khiến ai thấy đáng sợ.
Mà Phương Ninh lại vừa lúcthuộc kiểu như vậy.
Gương mặt trái xoan, sống mũi thanh tú, đôi mắt to hơi tròn, môi đầy đặn hồng hào, ngũ quan tinh tế, làn da trắng nõn.
Chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta thấy vừa đáng yêu, vừa dịu dàng vô hại — giống như một cậu thiếu niên thiên sứ.
...
Nhìn thêm lần nữa sẽ cảm thấy cậu giống như một con thú nhỏ lanh lợi ngoan ngoãn.
Tất nhiên, đó chỉ là nhìn bề ngoài.
Thực tế thì, là một tên ngốc nhỏ.
Tuy không thông minh lắm, nhưng lại thắng ở khí chất trong trẻo, đôi mắt ngây thơ hiền lành, mang theo vẻ non nớt chưa biết gì về thế giới.
Từ nhỏ đến lớn, ai gặp Phương Ninh cũng đều khen cậu lớn lên đáng yêu.
Ngay cả mẹ của Tần Uẩn Chi cũng vậy, luôn miệng khen: “Ninh Ninh là thiên sứ nhỏ vừa hiền lành vừa dễ thương nhất thế giới.”
Có điều, dạo gần đây vị “thiên sứ nhỏ” này lại càng lúc càng... khó chiều.
Đấy, chỉ vì Tần Uẩn Chi không lập tức trả lời cậu, cậu liền không vui.
Phương Ninh mím môi, kéo mạnh cả chiếc cặp sách ôm vào lòng, hậm hực nói:
"Tần Uẩn Chi, cậu đang phớt lờ tôi đúng không?"
"Không có." Tần Uẩn Chi lấy lại tinh thần.
Đôi mắt đen nhánh dừng lại trên gương mặt của Phương Ninh, nhẹ nhàng hỏi:
"Lại định sai tôi làm gì nữa đây?"
Cái gì mà “lại” chứ...
Phương Ninh không thích cách nói đó chút nào. Vừa định lên tiếng phản bác thì như chợt nghĩ ra điều gì, quyết định tạm thời bỏ qua.
Cậu ngồi lại vào chỗ, nhưng vẫn ôm chặt chiếc cặp của Tần Uẩn Chi, vì sợ anh giật lấy rồi chạy mất.
"Cậu chạy xong mấy vòng quanh sân trường chưa hả?" Phương Ninh ngẩng đầu nhìn cậu hỏi.