"Em vừa nói... tôi làm nên chuyện lớn?"
Khương Vãn Uyển không cẩn thận đã tiết lộ một phần chuyện cũ, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh mím môi: "Chủ nhiệm Cát nói anh rất có năng lực, sau này sẽ có tiền đồ."
Chỗ ngón tay thô ráp của Thẩm Hành Cương chạm qua mơ hồ nóng lên, ửng đỏ, sắc đỏ nhanh chóng lan ra như son môi hòa vào nước, chẳng mấy chốc, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Làn da trắng nõn trên gương mặt non nớt của cô gái trẻ ửng hồng, đẹp hơn cả sắc xuân điểm trên đóa sen đầu mùa xứ Giang Nam.
Chủ nhiệm Cát còn nói, Thẩm Hành Cương rất thông minh.
... Thẩm Hành Cương thông minh liếc mắt một cái đã nhìn thấu Khương Vãn Uyển đang nói dối.
"Em mong tôi làm nên chuyện lớn sao?"
Tiếng phổ thông của anh còn hơi ngọng nghịu, nhưng giọng nói lại rất hay, nghe không hề khó chịu, mà còn có chút gì đó trầm ấm khó tả.
Khương Vãn Uyển thành tâm thành ý nói: "Với điều kiện là anh khỏe mạnh, an toàn và không quá vất vả, thì tôi mong anh làm nên chuyện lớn."
Cô đã sống lại, sẽ không rời đi như kiếp trước, sự thay đổi của cô sẽ gây ra rất nhiều biến hóa.
Quỹ đạo cuộc đời của Thẩm Hành Cương, có thể sẽ không giống như kiếp trước. Nhưng bất kể là cuộc sống thế nào, cô Khương Vãn Uyển đều chấp nhận, chỉ cần anh luôn trước sau như một, cô tuyệt đối không rời không bỏ.
Người trong mộng tha thiết cầu mong đang ở ngay trước mắt, chân thành hy vọng anh khỏe mạnh an toàn mà làm nên chuyện lớn.
Trái tim Thẩm Hành Cương mềm nhũn ra.
Nếu cô muốn, anh có thể dốc hết sức mình, để cô được như ý.
Hai người cứ đối diện như vậy, Khương Vãn Uyển cảm thấy mình sắp bốc cháy đến nơi rồi.
Sự hiện diện của Thẩm Hành Cương quá mạnh mẽ, huống hồ, hôm qua bọn họ còn quậy phá đến nửa đêm, vốn dĩ chẳng hiểu gì về nhau, lại còn làm chuyện thân mật như vậy, lại còn làm lâu như vậy, cho dù Khương Vãn Uyển đã sống thêm mười mấy năm, cũng không chịu nổi ánh mắt quét qua của anh.
Cô đưa con thỏ cho anh: "Tôi ăn no rồi, anh cũng nếm thử đi."
Là cô đưa, Thẩm Hành Cương tự nhiên sẽ không từ chối.
Anh xé một miếng thịt từ lưng con thỏ, bỏ vào miệng, ăn uống từ tốn, chậm rãi, hoàn toàn không có vẻ vội vàng, khó kiềm chế như tối hôm qua, rõ ràng con thỏ không hợp khẩu vị của anh bằng Khương Vãn Uyển.
Anh ăn vài miếng: "Chỗ còn lại tối hâm nóng ăn."
Khương Vãn Uyển thấy anh chưa ăn no: "Anh ăn thêm chút nữa đi?"
"Không cần để lại nhiều cho tôi đâu, tôi cũng không thích ăn thỏ lắm."
Thẩm Hành Cương liếc cô một cái, rõ ràng không tin.
Khương Vãn Uyển giải thích không rõ, lại không dám nói gì khác, ví dụ như, tôi không thích ăn đồ thừa, đồ để qua đêm.
Một là sợ Thẩm Hành Cương thấy cô kiểu cách, hai là, cô... cô sợ sau này Thẩm Hành Cương sẽ không dám cho cô ăn cơm thừa canh cặn nữa.
Thẩm Hành Cương thấy cô không nói nữa, liền đứng dậy, vịn tay cô kéo cô dậy, nhét cái que vào tay cô, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, để lộ tấm lưng rộng rãi đáng tin cậy cho cô.
"Lên đi, tôi cõng em xuống."
Khương Vãn Uyển định nói quãng đường mười mấy phút cô có thể tự đi xuống được, nhưng đầu óc lại nhanh chóng phản ứng, hiểu tại sao anh lại làm vậy.
Hôm qua quả thực quá kịch liệt.
Con người ta, không nên tự làm khó mình.
Khương Vãn Uyển ngoan ngoãn trèo lên.
Thẩm Hành Cương im lặng một chút, mới đưa tay đỡ lấy chân Khương Vãn Uyển, cõng cô lên.
Tầm nhìn của Khương Vãn Uyển đột nhiên cao hơn, cô kinh ngạc hỏi: "Anh cao bao nhiêu thế?"
Thẩm Hành Cương: "Một mét chín hai."
Trong lòng anh thầm thấy may mắn, lúc đội giao lương thực có đi theo, ở đó có người tò mò về chiều cao của anh nên đã giúp anh đo thử, nếu không anh còn không trả lời được.
Một mét... chín hai... cô mới có một mét sáu mấy thôi mà...
Chân Khương Vãn Uyển càng mềm nhũn ra.
Thẩm Hành Cương nhíu mày: "Sao vậy?"
Khương Vãn Uyển lắc đầu: "Không, không có gì."