Cát Hồng Linh không rời đi ngay, bà nhìn Khương Vãn Uyển từ trên xuống dưới vài lượt: "Đồng chí Khương, Hành Cương là do tôi nhìn nó lớn lên, là một đứa trẻ tốt, nếu cô muốn kết hôn với nó, sau này hãy sống tốt với nó. Nó rất thông minh, nếu cô có thể yên lòng sống tốt với nó, cuộc sống sau này chưa chắc đã không giàu sang phú quý."
Người này đối xử với Thẩm Hành Cương khá tốt, Khương Vãn Uyển thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Chủ nhiệm Cát yên tâm, tôi thật sự thích anh ấy."
Thấy cô nghiêm túc đảm bảo, Cát Hồng Linh cười.
Không vì gì khác, từ lúc bà cử Thẩm Hành Cương lái máy kéo đi đón đám thanh niên trí thức này về, bà đã nhìn ra, Thẩm Hành Cương trước nay trong mắt vốn chẳng có bóng dáng phụ nữ nào, lại phải lòng cô gái trước mắt này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Người khác đoán không ra, chứ bà thì đoán được, con thỏ này chắc chắn là do thằng nhóc ngốc kia bắt.
Nhưng bà không hỏi.
"Ăn đi, đội sản xuất còn một đống việc, tôi đi xử lý trước."
Khương Vãn Uyển gật đầu.
Cát Hồng Linh đi rồi, cô ngồi xuống ăn thỏ.
"Haiz..."
Giải quyết xong cửa ải Lâm Hữu Song này, tâm trí cô mới dần dần quay về.
Vẫn có cảm giác không chân thực, dù sao hôm qua... cô mới bị Khương Liên túm tóc khoe khoang một phen, tức đến lòi cả mắt, hận không thể đồng quy vu tận với Khương Liên, không cam lòng, hối hận, hận không thể gϊếŧ chết cô ta, nhưng lại không có chút sức lực nào, nỗi hận lúc đó của cô còn dữ hơn cả ác quỷ.
Đúng là tức chết mà đi.
Trải qua những chuyện đó, cô đã sống lại, nhưng nỗi oán hận kia vẫn chưa tan.
Cô cắn một miếng thỏ, cảm xúc dần ổn định lại, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo lạ thường.
Chẳng trách hai năm nay trí nhớ cô đột nhiên suy giảm, cơ thể yếu ớt vô lực, bực bội vô cớ, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, không muốn mắng người thì cũng muốn chém người, hóa ra những điều đó đều không phải do cô tự nguyện.
Nhai miếng thịt thỏ, Khương Vãn Uyển lại nghĩ, số mệnh này phải làm sao để đổi lại đây?
Chỉ dựa vào bản thân cô chắc chắn không được, cô không biết xem mệnh xem phong thủy, vẫn phải tìm một vị cao nhân lợi hại, chuyện này không thể vội... Cô lại nghĩ, mình nên trả thù Khương Liên thế nào, trong một giây nghĩ ra vô số cách.
Đủ loại suy nghĩ lướt qua đầu, mắt cô vô tình liếc đến đống chăn nệm ở góc phòng, dòng suy nghĩ liền bị lệch đi.
Dáng người Thẩm Hành Cương đẹp thật.
Sức lực Thẩm Hành Cương lớn thật.
Sao trước đây không phát hiện ra anh dịu dàng như vậy, tốt với cô như vậy nhỉ?
... Thẩm Hành Cương chỉ là một tên chăn cừu, sao sau này anh lại tài giỏi đến thế?
"Nghĩ gì thế?"
Giọng đàn ông đột ngột vang lên.
Đầu óc Khương Vãn Uyển nóng lên, buột miệng trả lời: "Tôi đang nghĩ... sao Thẩm Hành Cương lại làm nên chuyện lớn được nhỉ?"
Không khí chợt im lặng đến lạ thường.
Khương Vãn Uyển: "!"
Trước mặt cô không biết từ lúc nào đã có thêm một người đàn ông, chính là Thẩm Hành Cương, trông anh có vẻ khác lạ, tóc đã được cắt tỉa gọn gàng hơn nhiều, râu cũng đã cạo sạch, đường xương hàm càng thêm rõ nét tinh tế, quần áo cũng đã thay, không phải bộ đồ rách rưới thường ngày cô thấy anh mặc, mà là một chiếc áo choàng Mông Cổ trông cũng rất cũ, nhưng không có chỗ rách nào, áo màu đen, đai lưng thêu hoa văn.
Mà phải nói... chỉ đơn giản chỉnh trang một chút như vậy, người đàn ông này đã đẹp trai đến mức khiến người ta xịt máu mũi.
Khương Vãn Uyển căng thẳng nhìn con thỏ trong tay, khuôn mặt mỏng manh đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
"Anh... anh đến từ lúc nào thế?"
Anh đột nhiên chỉnh trang như vậy là vì ai, Khương Vãn Uyển lòng dạ biết rõ, trong lòng dâng lên những con sóng mật ngọt, ngòn ngọt.
Đúng là được thấy công xòe đuôi phiên bản người thật.
Thẩm Hành Cương thấy cô ngây ra nhìn, đưa tay lau đi vụn dầu mỡ bên mép miệng Khương Vãn Uyển.
"Được một lúc rồi."
Anh quỳ một gối trước mặt cô, đôi mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm, như thể nhìn thấy con mồi, ánh mắt như bốc lửa.