Lệ Triều lấy điện thoại ra. Anh ở trước mặt Tống Thời Miên mở một văn kiện, xem nội dung rồi đáp: "Đúng vậy, nhưng khoảng 2 năm nữa anh muốn mua nhà. Anh muốn cho nửa kia của mình một tương lai tốt đẹp hơn."
Nói xong, anh bổ sung: "Siêu thị anh có cơ chế thăng chức khá tốt. Chỉ cần anh cố gắng làm việc, đến lúc đó có thể lên chủ quản. Như vậy, áp lực kinh tế sẽ giảm đi nhiều."
Tống Thời Miên càng nghe càng hài lòng về anh.
Suy cho cùng, nghèo tạm thời không là gì cả, không có chí tiến thủ mới đáng sợ.
Người phục vụ đứng ở cửa chưa đóng gõ nhẹ: "Chào các anh, tôi lên món luôn nhé?"
Lệ Triều tắt màn hình điện thoại, khẽ gật đầu.
Người phục vụ cúi đầu, bưng đồ ăn đi vào.
Nhà hàng này có tiền cũng chưa chắc vào được, người ăn ở đây toàn thuộc hàng giàu sang. Hắn biết làm ở đây, mắt với miệng phải giữ kín.
Nhưng đôi mắt không chút cảm xúc của chàng trai đối diện vẫn khiến hắn liếc nhìn thêm một cái.
Ngay lúc người phục vụ ngẩn người, hắn nghe thấy chàng trai kia hỏi:
"Vậy sau khi anh lên chủ quản, lương một tháng sẽ được bao nhiêu tiền?"
Lệ Triều nhìn điện thoại, im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "5000."
"Cạch!"
Anh vừa dứt lời, bát canh trên tay người phục vụ suýt chút nữa rơi, chao đảo nguy hiểm.
Nhìn bát canh vững vàng đặt trên bàn, người phục vụ lặng lẽ thở phào.
5000 tệ một tháng á?
Bát canh này chắc cũng gần 5000 rồi.
Hắn không nhịn được, liếc nhìn Lệ Triều.
Người đàn ông bưng bát canh. Áo khoác vest cởi vắt trên ghế, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra cổ tay thon chắc. Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.
Anh múc nửa bát canh, đặt cái muỗng vào rồi để trước mặt Tống Thời Miên: "Canh này ngon lắm, em uống chút cho ấm bụng."
Tống Thời Miên đưa tay sờ, quả nhiên chạm vào một cái bát tỏa hơi nóng.
Người đàn ông chu đáo trong mọi hành động, lặng lẽ làm rất nhiều việc, nhưng không khiến Tống Thời Miên cảm thấy khó chịu.
Khi bà mối đưa thông tin của anh cho cậu, Tống Thời Miên ít nhiều cũng có chút suy đoán. Thậm chí cậu còn phải chuẩn bị tâm lý từ trước.
Suy cho cùng, đối mặt với một nhân viên siêu thị, cậu không dám mong chờ có thể có sự đồng điệu về tâm hồn.
Nhưng chỉ qua vài giờ tiếp xúc ngắn ngủi, đối tượng xem mắt đã mang đến cho cậu cảm giác vượt xa dự đoán.
Tống Thời Miên có chút vui vẻ.
Cậu uống một ngụm canh, độ ấm vừa phải, cậu vui vẻ cong mắt: "5000 tệ cũng cao đấy, gần bằng lương của em bây giờ."
Người phục vụ vội vã ra khỏi phòng.
Hắn lấy điện thoại ra, tìm kiếm chiếc đồng hồ trên cổ tay người đàn ông kia.
Phiên bản giới hạn, có tiền cũng không ai bán, giá hiện tại đã hơn 1 triệu tệ.
Ừm...
Xem xong, người phục vụ mặt không cảm xúc cất điện thoại.
Tốt thôi. Sở thích của người giàu ấy à, hắn làm sao hiểu được.
...
Bữa cơm này Tống Thời Miên ăn rất vui vẻ.
Ăn xong, vẫn là Lệ Triều đưa cậu về.
Cậu ngồi ở ghế phụ, đưa tay định tìm dây an toàn. Cậu vừa giơ tay lên, Lệ Triều đã nghiêng người qua.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng ngực đối phương đè lên mặt mình, chóp mũi toàn là mùi nước hoa trên người Lệ Triều. Một loại hương vị cậu không thể diễn tả, hòa lẫn nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người anh, khiến vành tai Tống Thời Miên hơi ửng đỏ.
"Anh..."
Cậu ấp úng mở miệng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
"Xin lỗi."
Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, l*иg ngực cũng rung động nhẹ nhàng. Thanh âm dừng lại nơi vành tai Tống Thời Miên làm cậu tê dại cả một vùng.
"Anh chỉ là muốn giúp em cài dây an toàn thôi."
Mùi nước hoa càng thêm nồng đậm, Tống Thời Miên cảm giác mặt mình cũng đỏ lên theo. Cậu rụt người lại, chỉ hận không thể hòa vào lưng ghế.
Ngực người kia ở ngay trước mặt cậu, nhưng đầu lại ở bên tai cậu. Vậy bọn họ hiện tại đang ở tư thế gì thế này?
Tống Thời Miên nhìn bóng tối trước mắt, trong đầu lại chậm rãi phác họa ra tư thế của cả hai lúc này.
Nhỏ bé yếu ớt, cậu co ro trên ghế. Còn đối tượng xem mắt của cậu, một người cậu mới quen nửa ngày, đang cúi người sang cài dây an toàn cho cậu. Một tay người kia chống hờ bên cạnh ghế anh ta, tay kia thì vươn về phía cậu.
Nhìn từ xa, giống như là...
Đang ôm cậu vào lòng vậy.
Những tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc khi còn sáng mắt, đang với tốc độ kinh người ùa về trong đầu Tống Thời Miên.
Thật ra quá trình này diễn ra rất nhanh, cộng lại chưa đến nửa phút. Khi Lệ Triều rời đi, gương mặt chàng thanh niên bên cạnh đã ửng lên một lớp phấn hồng nhạt.
Còn mê người hơn cả ánh nắng chiều nơi xa.
Cậu rụt cổ lại, vùi mặt xuống, cho rằng làm như vậy đối phương sẽ không nhận thấy. Nào ngờ, nhất cử nhất động của cậu đều bị thu hết vào đáy mắt người kia.
Một cơn khát từ đáy lòng trỗi dậy, Lệ Triều cảm thấy cổ họng ngứa ngáy khó chịu. Anh quay mặt đi, khẽ khụ một tiếng, động tác cài dây an toàn cho mình mang theo vài phần bối rối.
"Em ở đâu?"
Tống Thời Miên vươn tay gãi gãi lên mặt ghế, mới vơi bớt đi phần nào sự xấu hổ đang trào dâng trong lòng.
Cậu nói địa chỉ nhà mình cho Lệ Triều, rồi giả vờ khách sáo: "Có làm mất thời gian của anh không? Thật ra em đi taxi cũng được."
Đã ngồi lên xe rồi mới nói những lời này, Tống Thời Miên cảm thấy mình thật giả dối.
Lệ Triều bật cười, không vạch trần tâm tư nhỏ nhặt của cậu, nói: "Anh đã xin nghỉ một ngày, hôm nay anh rảnh mà."
Đổi âu phục, lót miếng độn giày tăng chiều cao, xịt nước hoa, còn xin nghỉ một ngày... Dù Lệ Triều không nói, Tống Thời Miên cũng đã nhận ra, anh rất coi trọng buổi xem mắt này.
Ít nhất là coi trọng nhiều hơn cậu.
Nghĩ đến đây, Tống Thời Miên lặng lẽ cộng thêm vài phần thiện cảm cho Lệ Triều.
Gần đến mùa hè, thời tiết oi bức. Dù đã gần chạng vạng, nhiệt độ trong không khí vẫn còn rất cao.
Lệ Triều ân cần hạ bớt cửa sổ bên phía Tống Thời Miên xuống, để gió lùa vào.
Tống Thời Miên đón gió một lát, chợt nhớ ra một vấn đề.
"À phải rồi, em nhớ bà mối nói anh không có xe. Vậy xe anh mượn ở đâu ra vậy?"
Bàn tay đang nắm vô lăng của Lệ Triều khựng lại một chút, một lúc lâu sau mới trả lời: "Anh mượn của đồng nghiệp."
Xem ra, đối tượng xem mắt của cậu khá coi trọng sĩ diện.
Tống Thời Miên nói: "Thật ra những thứ bên ngoài đó không quan trọng đâu. Xem mắt là xem nhân phẩm, đồ của người khác dù sao cũng không phải của mình."
Lệ Triều hỏi hắn: "Vậy em thấy anh thế nào?"
Tống Thời Miên: "..."
Tống Thời Miên nghẹn lời.