Tống Thời Miên uống xong ly cà phê, người còn chưa kịp phản ứng, tay đã đặt lên cánh tay Lệ Triều.
Chất vải dưới tay mềm mại, phẳng phiu. Cậu chỉ cần vuốt ve thôi cũng cảm nhận được sự khác biệt.
"Rẽ trái."
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cậu.
Thấy Tống Thời Miên vuốt ve chất vải tây trang trên cánh tay mình, Lệ Triều giải thích: "Vì hôm nay đi xem mắt, nên anh đã mượn tạm bộ tây trang."
Tống Thời Miên nghe lời rẽ trái, có chút xấu hổ: "Em không có ý gì đâu, chỉ là thấy chất liệu quần áo của anh tốt quá, nên không nhịn được sờ thử thôi."
"Thích à?"
Giọng Lệ Triều không chút gợn sóng, nhưng Tống Thời Miên lại kỳ lạ cảm nhận được sự nuông chiều trong đó.
Không hiểu vì sao, tai cậu nóng lên, vội rụt tay lại: "Chắc là đắt lắm nhỉ?"
"Cũng tạm thôi." Lệ Triều nắm lấy bàn tay vừa buông của cậu, đặt lại lên cánh tay mình: "Một trăm tệ thuê được một ngày. Vịn chắc vào anh, xung quanh nhiều bàn ghế lắm."
Bàn tay chạm vào cánh tay ấm áp. Hơi nóng xuyên qua lớp áo truyền đến lòng bàn tay Tống Thời Miên, khiến tim cậu cũng không khỏi co rúm lại.
"Thật ra không cần đâu, em có nhìn thấy gì đâu."
"Anh biết." Lệ Triều nói. "Chỉ là anh vẫn muốn để lại cho em ấn tượng tốt."
Tai Tống Thời Miên càng đỏ hơn.
Cậu lục tìm điện thoại trong túi: "Lát nữa em trả tiền nhé..."
Lệ Triều đã kéo cậu ra khỏi quán cà phê. Ánh nắng chiếu lên mặt Tống Thời Miên, phủ lên đôi mắt cậu một tầng mờ ảo.
"Không cần đâu, anh trả rồi."
"A..." Tống Thời Miên ngẩn người, "Anh trả khi nào vậy? Chia đôi đi, bao nhiêu tiền? Em sẽ chuyển khoản cho anh."
Người bên cạnh im lặng.
Cậu không biết mình bị đối phương dẫn đi đâu. Người đàn ông đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại.
Tống Thời Miên không kịp dừng, đâm sầm vào vai đối phương...
Khoan đã! Vai ư?
Cậu đưa tay sờ soạng, chạm vào một l*иg ngực rắn chắc.
Tống Thời Miên làm toán trong đầu.
Biết chiều cao của cậu là 1m75, chiều cao đối phương không đến 1m7. Vậy phải ở tư thế nào thì cậu mới có thể vươn tay sờ được cơ ngực của người kia?
L*иg ngực này...
Cảm giác này...
Tống Thời Miên lặng lẽ nuốt nước miếng.
Sợ đối phương hiểu lầm mình là dê xồm, cậu liền rụt tay lại. Rồi cậu lại sờ lên trên, cuối cùng cũng chạm được cằm người kia.
Cậu khẽ gãi gãi như gãi cằm mèo con, giọng có chút bực bội: "Sao anh lại cao hơn em vậy?"
Lệ Triều chậm rãi nói: "Anh lót miếng độn giày tăng chiều cao trước khi đến."
Nhà hàng mở nhạc dương cầm du dương như ở quán cà phê. Không biết Lệ Triều có đặt phòng trước không, Tống Thời Miên cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh.
Cậu cầm ly trà do người đàn ông đưa cho, vẫn chưa hết kinh ngạc.
Độn giày...
Kẻ dốt toán học day day ngón tay, âm thầm suy ngẫm. Rốt cuộc phải độn cao đến mức nào mới có thể tạo ra hiệu quả vô địch này?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu cậu hiện ra hình ảnh một người đàn ông đi cà kheo.
Tống Thời Miên: "..."
Lệ Triều không biết trong lòng Tống Thời Miên mình đã biến thành một nghệ sĩ xiếc cà kheo. Anh lật xem thực đơn, hỏi: "Em có kiêng ăn gì không?"
Tống Thời Miên dè dặt nói: "Em không kén ăn, anh cứ chọn món nào anh thích là được."
Lệ Triều hỏi: "Em có ăn cần tây không?"
Tống Thời Miên: "Không ăn."
"Cà rốt?"
"Ghét cay ghét đắng!"
"Bông cải xanh?"
"Từ chối."
"..."
Lệ Triều nhìn thân hình gầy yếu của cậu, gạch bỏ hết những món cậu không thích, rồi gọi vài món.
Tống Thời Miên nói: "Vừa nãy anh mời em uống cà phê rồi, để em mời anh ăn cơm nhé."
Cậu đã tìm hiểu trên Baidu, xem mắt kiêng kỵ nhất là việc ăn mà không trả tiền, như vậy sẽ làm giảm thiện cảm.
Nhưng đối tượng xem mắt hôm nay của cậu có vẻ xem tiền như rác. Anh ấy không chỉ lặng lẽ thanh toán tiền cà phê, thậm chí còn định tự trả tiền cơm.
"Không cần đâu, anh đặt chỗ trên mạng mà. Lúc đặt cũng đã thanh toán luôn rồi."
Tống Thời Miên nói: "Vậy anh nói cho em biết bao nhiêu tiền đi, em gửi lại cho anh."
Lệ Triều bình tĩnh nói: "Anh thanh toán bằng phiếu giảm giá, khó tính lắm. Hay là thế này đi. Lần này anh mời, lần sau em mời, có được không?"
Tống Thời Miên còn không biết mình đã trở thành một con cá nhỏ. Mồi câu rõ ràng bày ra trước mặt, mà cậu vẫn ngây ngốc tự mình cắn câu.
"Được thôi, đến lúc đó anh đừng giành trả tiền đấy nhé."
"Sẽ không đâu." Lệ Triều lấy điện thoại ra: "Hay là chũng ta thêm phương thức liên lạc đi, lần sau còn hẹn nhau được."
Tống Thời Miên thêm phương thức liên lạc của Lệ Triều. Cậu cầm điện thoại vui vẻ nghĩ, bà mối nói không sai, đối tượng xem mắt của cậu quả nhiên là một người thật thà.
Không ngờ, cậu cũng có ngày gặp được người thật thà như vậy.
Mà người thật thà Lệ Triều thì đang cúi đầu nhìn giao diện của người mới thêm trong danh bạ.
Ảnh đại diện là một mặt trời hoạt hình ngốc nghếch cười toe toét. Trang cá nhân chỉ hiển thị ba ngày gần nhất, bài đăng duy nhất là từ 2 ngày trước.
[Sau lần thứ 20 xỏ nhầm tất, tiểu Tống đã giận dữ đặt mười đôi tất cùng màu trên app mua sắm. Lần sau gặp mặt đừng nói tôi không giặt tất nhé.]
Ngón tay Lệ Triều dừng lại trên bài đăng đó, ánh mắt từ từ di chuyển xuống dưới theo chiếc điện thoại, nhìn xuống đôi chân của đối phương dưới gầm bàn.
Chiếc quần đen che kín mắt cá chân của chàng trai, không nhìn thấy tất bên trong. Nhưng anh có thể thấy đôi giày thể thao khác màu nhau.
Tống Thời Miên vì tiện lợi, mua giày đều cùng một nhãn hiệu. Nhưng cậu không ngờ rằng, tuy cậu đã tránh được việc đi tất lệch nhưng lại không tránh được việc đi giày lệch.
Lệ Triều thu hồi ánh mắt, thoát khỏi trang cá nhân, tiện tay ghim lên đầu trang. Đến khi hoàn hồn lại, Tống Thời Miên đã chủ động bắt chuyện với anh.
"Ngày thường công việc của anh có bận không?"
"Cũng tạm." Lệ Triều trả lời: "Gần đây anh đều buổi sáng 8 giờ 30 đi làm, buổi chiều 5 giờ 30 về, giữa trưa nghỉ 1 tiếng rưỡi."
Khi Tống Thời Miên mới tốt nghiệp, vấn đề về mắt của cậu đã trở nên rất nghiêm trọng. Cậu vội chạy chữa nhiều bệnh viện cũng không có phương án điều trị. Bởi vậy nên mãi đến khi cậu hoàn toàn mù cũng chưa tìm được việc làm.
Công việc phiên dịch hiện tại của cậu vẫn là do Hà Xán giới thiệu.
Nhận việc trên mạng, thời gian tự do, chỉ cần hoàn thành đúng thời hạn là được.
Cho nên lâu như vậy, Tống Thời Miên vẫn chưa thể nghiệm được cái cảm giác bị tư bản bóc lột sức lao động như trâu ngựa mà Hà Xán hay nói.
Cậu có chút tò mò.
"Em nghe bà mối nói anh làm nhân viên ở một siêu thị, chủ yếu là làm gì? Bán hàng à?"
Lệ Triều nói mơ hồ: "Cũng gần như vậy, bày biện hàng hóa với bán hàng."
"Vậy chắc ngày thường vất vả lắm nhỉ?"
"Cũng được."
"Anh tự thuê nhà ở à?"