Xuyên Thành Mẹ Đứa Nhỏ, Phấn Đấu Trở Thành Người Chiến Thắng

Chương 2.1: Người mẹ nhu nhược sắp trỗi dậy rồi

Từ Tử Hàn không cãi lại được Tô Dương, tức giận ném bút chì, cây bút bật lên từ bàn rồi đập vào trán Tô Dương.

“Con không có ăn cắp, lần này con cũng không sai.” Tô Dương một lần nữa khẳng định mình không sai. Trước kia, mỗi lần như vậy dù Tô Dương có lý hay không, nguyên chủ đều sẽ nói: “Con tôi cũng có lỗi” rồi dàn xếp cho qua chuyện.

“Đúng, con không sai.”

Tô Thiển đắp chăn lại cho Tô Dương, tiếp lời: “Mẹ cũng sẽ không xin lỗi họ.”

Tô Dương cụp mắt, hàng mi khẽ rung, hiển nhiên là không tin lắm. Không lâu sau, cô giáo dẫn mẹ Từ Tử Hàn người sống gần đó đến.

“Tiền viện phí và bồi bổ cho con trai cô năm ngàn tệ đủ chưa?” Vừa gặp mặt, mẹ Từ Tử Hàn đã dùng tiền để chèn ép người khác.

Cô ta mặc váy mới nhất của hãng ES, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, hoa tai là hai viên kim cương lớn trên ngón tay là chiếc nhẫn kim cương tròn lấp lánh. Toàn thân mẹ Từ Tử Hàn như đang hét lên: “Tôi rất giàu!”

Khi nói chuyện với Tô Thiển, cô ta ngẩng cằm liếc mắt nhìn người ta với vẻ khinh miệt. Thấy cô ta kiêu căng như vậy, lửa giận trong lòng Tô Thiển bốc lên. Trong ngăn kéo có con dao gọt trái cây, cô cầm lấy xoay vài vòng trong tay. Mũi dao hướng về phía mẹ Từ, Tô Thiển lạnh lùng nói:

“Vết thương dài một centimet, da trẻ con mỏng nên nhân đôi tính ra là hai centimet nếu là người lớn. Cắt một nhát lên mặt cô, năm ngàn tệ đủ không?”

Mẹ Từ bị khí thế của Tô Thiển dọa cho lùi về sau một bước, khoảnh khắc đó cô ta thật sự nghĩ con dao sẽ bay tới. Tô Thiển bật cười lạnh:

“Đúng là không có khiếu hài hước vừa rồi chẳng phải cô đang đùa tôi sao? Giờ tôi đáp lại không phải rất hợp sao?”

Nét cười trên mặt dần thu lại, Tô Thiển điềm đạm nói: “Xin lỗi đi, bảo Từ Tử Hàn đến xin lỗi con trai tôi.”

Mẹ Từ lập tức nổi giận, thấy có chú bảo vệ đi ngang ngoài cửa, cô ta tự tin hơn đập bàn bước tới một bước: “Dựa vào đâu mà bắt con tôi xin lỗi? Con tôi không biết nói dối đâu! Tôi nói cho cô biết, bị thương không đồng nghĩa với đúng!”

“Lớp học mầm non có camera giám sát, nguyên nhân và kết quả đều được ghi lại hết. Xem là rõ.”

So với sự giận dữ của mẹ Từ, Tô Thiển lại vô cùng bình tĩnh. Tô Dương đứng bên nhìn, mẹ cậu thực sự đã khác trước rồi. Nếu là trước kia, chắc đã nói “xin lỗi gà hoa” từ lâu rồi. “Gà hoa” là biệt danh Tô Dương đặt cho mẹ Từ, vì giọng cô ta nói chuyện nghe giống tiếng con gà hoa mà ông cụ dưới lầu nuôi, cứ "cục cục tác, cục cục tác".

“Được, xem thì xem!”

Mẹ Từ giận đùng đùng kéo đến phòng giám sát. Cô giáo Trương theo sát phía sau, thật ra cô cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nghe nói bị thương là Tô Dương, cô mới nhẹ cả người.

Mẹ của Tô Dương dễ nói chuyện lắm!

Lần trước Tô Dương đánh nhau với bạn, ngón tay cái bị rách một đường mẹ cậu cũng chẳng phản ứng gì. Không hiểu sao lần này lại như nổ tung cái chùa vậy. Cô giáo Trương lau mồ hôi trên trán, miệng vừa gọi:

“Mẹ Tử Hàn đi chậm thôi, cẩn thận cầu thang.” Vừa ân cần chạy theo. Tô Thiển vuốt má con trai nói:

“Ngủ một lát đi.”

“Tô Thiển, lần này mẹ không được xin lỗi đâu.” Tô Dương hôm nay chưa ngủ trưa buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi. Cậu rất ít khi gọi Tô Thiển là mẹ, hầu hết đều gọi thẳng tên cô là “Tô Thiển”.

“Được.”

Nghe Tô Thiển đáp chắc nịch, Tô Dương mím môi cười trên má lộ ra lúm đồng tiền nhè nhẹ. Cậu từ từ nhắm mắt nhưng như chợt nhớ ra điều gì cố gắng mở mắt mệt mỏi ra nói:

“Từ Tử Hàn là đồ đáng ghét, con không ăn cắp tẩy, cục tẩy đó con thấy xấu quá. Mẹ nó có đánh mẹ không?”

Tô Dương mệt rã rời cuối cùng cũng bộc lộ chút trẻ con, giọng nói không còn giống người lớn nữa.

“Đừng lo, mẹ sẽ giải quyết được hết.”

Tô Thiển vừa dứt lời, Tô Dương không chống nổi cơn buồn ngủ, thϊếp đi. Khóe miệng hơi nhếch lên, Tô Dương ngủ rất yên bình. Nhìn đứa con trai hời này, Tô Thiển có chút ngẩn người, nhớ lại quá khứ trong đầu. Nguyên chủ làm mẹ thật thất bại luôn để một đứa trẻ năm tuổi phải lo nghĩ theo.

Cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tô Dương, Tô Thiển mỉm cười: Đứa nhóc phá phách này khi ngoan ngoãn thì cũng đáng yêu ra phết.

Những năm qua, nguyên chủ hoàn toàn không kiểm soát được con trai mọi chuyện trong nhà đều phải chiều theo ý Tô Dương.

Tô Thiển dùng mu bàn tay khẽ vuốt má con trai: Thằng nhóc thối này, cái danh “chủ gia đình” sắp bị tước rồi đấy!