Lưu Đại khẽ ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn người đang ngồi đối diện, mặc áo bào trắng, dù chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy người đó khác hẳn với gã ta và những người trong thôn, khác ở chỗ nào thì Lưu Đại không nói ra được, chỉ cảm thấy đó chính là dáng vẻ của tiên nhân.
Hơn nữa, tiên... Chu đạo trưởng chỉ cần lắc chiếc chuông đồng là có thể xua đuổi được tinh quái trong sương mù, dù không phải tiên nhân, chắc chắn cũng là cao nhân ẩn dật trên núi!
Trong lúc Lưu Đại khép nép cúi đầu, Chu Nhất cũng đang quan sát người thợ săn này, càng nhìn, lòng nàng càng nặng trĩu.
Sáng sớm hôm qua, Chu Nhất rời khỏi đạo quán, đến tảng đá lớn quen thuộc để ngồi thiền tu luyện. Cái gọi là tu luyện là do sư phụ nàng yêu cầu, từ năm nàng lên 5 tuổi đã luyện tập cùng với sư phụ, đến năm 26 tuổi thì việc đó cũng đã thành thói quen. Dù không luyện ra được danh tiếng gì, nhưng dùng để tu thân dưỡng tính thì cũng rất tốt.
Thói quen của nàng là buổi sáng tu luyện một tiếng, sau đó trở về đạo quán ăn sáng.
Nhưng hôm đó không hiểu sao, trong quá trình tu luyện, đan điền bỗng trào dâng một dòng khí ấm áp, vậy mà nàng lại cảm nhận được khí!
Phải biết rằng Chu Nhất đã tu luyện 21 năm, chưa từng có cảm giác khí, đừng nói nàng, ngay cả sư phụ nàng, người đã qua đời, cũng đã tu luyện cả đời mà cũng chưa từng có.
Chu Nhất rất nghi ngờ mình đã cảm nhận được khí giả hay chính là ngụy khí cảm trong giới đạo sĩ vẫn gọi, đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Nhưng theo dòng khí nóng ấm lan tỏa từ đan điền, khí vận hành khắp kinh mạch, sau khi một vòng hoàn tất trong thời gian cả ngày trời, trước mắt nàng bỗng nhiên sáng tỏ, trong bóng tối xuất hiện những sợi tơ màu trắng sữa tựa sương tựa cột sáng, chậm rãi chảy trong kinh mạch cơ thể nàng, đan điền càng xuất hiện một xoáy khí màu trắng sữa sáng rực, chậm rãi xoay tròn, hút những điểm sáng tản mát xung quanh vào bên trong.
Khung cảnh này rất xa lạ, nhưng khái niệm thì lại quen thuộc đến kỳ lạ, Chu Nhất biết đây là nội quan.
Nếu việc cảm nhận khí có thể giải thích bằng ngụy khí cảm, vậy nội quan là chuyện gì? Chưa từng nghe nói đến ngụy nội quan bao giờ!
Đến khi cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái kỳ dị mà huyền diệu này, chuẩn bị về đạo quán xem lại ghi chép tu luyện của sư phụ, nàng lại phát hiện con đường mình đến đã biến mất. Tìm theo hướng đạo quán trong ký ức, chẳng thấy gì cả, chỉ thấy một vùng rừng núi rậm rạp. Quay trở lại tìm tảng đá lớn kia, tảng đá cũng đã biến mất từ lúc nào không hay.