Trên sàn, một mệnh bài bằng ngọc sáng mịn khắc tên Sở Kỳ Ngọc, bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ. Những vết nứt dần lan rộng, khiến mệnh bài từng chút vỡ vụn.
Trong khoang trị liệu ánh đèn đỏ chớp nháy liên tục, cảnh báo tình trạng nguy hiểm của người đang sử dụng, hiện đang gần kề cái chết.
Nếu có ai ở đây, họ sẽ nhìn thấy thông báo trong khoang trị liệu: Tinh thần thể đã hỏng.
Bỗng nhiên, đèn đỏ trong khoang trị liệu chuyển sang màu cam, sau đó dần dần chuyển sang màu xanh lục. Biểu thị tình trạng của người sử dụng đã ổn định và khỏe mạnh.
Cùng lúc đó, những vết nứt trên tấm mệnh bài dưới sàn cũng dần biến mất. Khi ánh sáng xanh lục bao phủ toàn bộ khoang trị liệu, mệnh bài đã hoàn toàn phục hồi như cũ, không còn chút dấu vết nào của việc từng bị nứt vỡ.
Sở Kỳ Ngọc vừa lấy lại ý thức, liền nhận ra đang ngâm mình trong làn nước ấm áp. Trong đầu cô, một vài suy nghĩ chợt lóe lên.
Không phải cô đã thất bại trong việc độ kiếp rồi sao? Tại sao cô vẫn còn sống? Dù chưa thể mở mắt hay cảm nhận được tình huống xung quanh, nhưng điều duy nhất cô có thể chắc chắn là bản thân vẫn còn sống.
Bất chợt một ý nghĩ loé lên trong đầu Sở Kỳ Ngọc, cô nhớ đến những cuốn tiểu thuyết từng đọc, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ... Mình đã xuyên không?”
Ý nghĩ vừa lóe lên, đầu Sở Kỳ Ngọc bỗng nhói đau. Hàng loạt hình ảnh vụt qua trong tâm trí cô như một cuốn phim tua nhanh. Nhân vật chính trong đó hình như là cô... Mà cũng không hẳn là cô...
Khi “bộ phim” trong đầu kết thúc, Sở Kỳ Ngọc đã phần nào hiểu rõ tình cảnh hiện tại.
Cô thực sự đã xuyên qua, nhưng không phải xuyên từ trong bụng mẹ. Thân thể hiện tại đã 16 tuổi, là một cô gái trùng tên trùng họ với cô.
“Tôi sẽ báo thù cho cô.” Sở Kỳ Ngọc thầm nghĩ trong lòng.
Ngay sau đó, một nỗi đau mơ hồ dâng lên trong lòng, như thể có thứ gì đó vừa rời đi. Sở Kỳ Ngọc nghĩ, có lẽ đó là tàn niệm còn sót lại của nguyên chủ.
Lúc này, Sở Kỳ Ngọc cảm thấy cơ thể đã dần hồi phục, tay phải theo bản năng tìm đến một nút bấm quen thuộc trong trí nhớ. Chất lỏng ấm áp đang bao bọc lấy cơ thể cô nhanh chóng rút đi.
Khoang trị liệu chậm rãi mở ra, Sở Kỳ Ngọc bước ra ngoài. Trên người là bộ đồ trắng đơn giản nhưng đã được làm khô hoàn toàn, mái tóc cũng sạch sẽ và gọn gàng.
Cô liếc nhìn khoang trị liệu phía sau, rồi đảo mắt quan sát xung quanh. Những món đồ trang trí công nghệ cao, cùng một người máy cao tới ngang hông đang đứng bên cạnh. Đến lúc này, Sở Kỳ Ngọc mới thật sự cảm nhận được, cô đã xuyên đến một thế giới tương lai xa lạ.
Trong trí nhớ còn sót lại, dường như tinh hạm đã gặp sự cố và rơi xuống hành tinh này. Sở Kỳ Ngọc bước ra khỏi phòng, đang định đến khoang điều khiển để kiểm tra tình hình, thì bất chợt trong đầu vang lên một giọng nam máy móc:
[Hệ thống Đào Nguyên đã kết nối thành công. Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống 002.]
Sở Kỳ Ngọc lập tức dừng bước, ánh mắt cảnh giác nhìn vào màn hình trong suốt vừa bất ngờ hiện ra trước mặt. Màn hình này xuất hiện cùng lúc với giọng nói kia.