Tinh khu số 4 của Liên Minh Tinh Vực là nơi tập trung những gia tộc hàng đầu.
Trong một căn phòng sang trọng thuộc gia tộc họ Sở. Một nhóm người trẻ tuổi ngồi quây quần bên nhau, vừa dùng bữa sáng, vừa nói về những chuyện vui gần đây.
“Đứa vô dụng đó chắc chết rồi nhỉ?”
Cô gái nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ khinh miệt và chán ghét, hoàn toàn trái ngược với nụ cười trên khuôn mặt.
Một người đàn ông có nét mặt khá giống cô gái, nhìn sang nhắc nhở bằng giọng lạnh lùng:
“Giai Điềm, để ý ánh mắt của em một chút. Nếu bị người ngoài nhìn thấy, hình tượng em dày công xây dựng chẳng còn đâu.”
“Ở đây làm gì có người ngoài.” Cô gái tên Sở Giai Điềm đáp lại với vẻ mặt hờ hững. Sau đó cô ta quay sang nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, nửa đùa nửa thật:
“Có phải anh đang lo lắng, chị họ sẽ lén chụp lại dáng vẻ hiện tại của em rồi đăng lên tinh võng?”
Câu nói đầy ẩn ý của Sở Giai Điềm khiến ánh mắt cô gái xinh đẹp thoáng tối lại. Cô ta liếc nhìn một người đàn ông khác vẫn im lặng nãy giờ, rồi quay sang nhìn Sở Giai Điềm cảnh cáo:
“Đừng quên bản thân cô là ai.”
Nụ cười trên môi Sở Giai Điềm bỗng cứng lại, suýt nữa thì cô ta đã buột miệng nói: “Tôi đâu có giống cái đứa vô dụng Sở Kỳ Ngọc, để ai muốn làm gì thì làm.”
May mà cô ta kịp dừng lại. Nếu không, đã tự rước phiền phức vào mình rồi. Dù sao người kia cũng không phải kẻ dễ đυ.ng đến.
Thấy không khí giữa hai người bắt đầu căng thẳng, người đàn ông nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
“Cho dù cô ta may mắn sống sót sau sự cố của tinh hạm, nhưng với năng lực của cô ta, thì cũng khó mà sống nổi ở nơi hoang vu đó.”
Hơn nữa, mẹ anh ta đã âm thầm ra tay với Sở Kỳ Ngọc từ lâu. Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Đứa vô dụng đó, dù sống sót qua ngày hôm nay cũng không thể sống đến tuổi trưởng thành.
Thấy nụ cười lạnh lẽo trên môi người đàn ông, khiến hai cô gái đang đối đầu cũng lập tức quay mặt đi nơi khác, không ai dám tiếp tục nói nữa.
Hai cô gái đều không dám gây chuyện với anh ta. Không chỉ vì thân phận, mà còn vì theo những gì họ biết về con người này – ai đυ.ng đến người của anh ta, chưa từng có kết cục tốt đẹp.
“Chỗ đó vừa gần tinh khu số 11, lại giáp ngay tinh khu số 12. Hừ, cô ta đúng là không chỉ vô dụng mà đầu óc cũng chẳng khá hơn chút nào.”
Người đàn ông cười nhạo, dường như đã sớm đoán được kết cục của người mà họ đang bàn tán.
Không khí trong phòng dịu lại đôi chút. Sở Giai Điềm cười phụ họa:
“Đáng tiếc là mệnh bài bị cô ta mang theo. Nếu không thì dù không thấy tận mắt, chúng ta cũng có thể thấy mệnh bài từ từ vỡ vụn, cũng vui đấy chứ.”
Trên một hành tinh hoang vắng, nằm gần tinh khu số 11 – giáp ranh với tinh khu số 12 của Liên Minh Tinh Vực, nơi Trùng tộc sinh sống.
Giữa vùng đất khô cằn, một chiếc tinh hạm màu bạc đen bị hư hỏng nằm im lìm.
Bên trong tinh hạm, âm thanh cảnh báo vang lên liên tục:
[Tinh hạm tổn hại 57%. Xin nhanh chóng tiến hành sửa chữa... Kiểm tra phát hiện cho thấy chủ nhân đang hôn mê, khởi động phương án khẩn cấp... Đang tiến hành kiểm tra khoang trị liệu...]
[Kiểm tra khoang trị liệu hoàn tất.]
[Kết quả kiểm tra: Hoạt động bình thường.]
[Khoang trị liệu khởi động...]
[Cảnh báo! Năng lượng không đủ. Vui lòng thay thế tinh thạch...]