Ta Xuyên Rồi, Phản Diện Nào Cũng Muốn Nuôi Ta!

Thế giới 1 - Chương 11: Ma tôn

Cuối cùng cũng lấy hết được các mảnh vụn ra, Dung Thanh Huyên thở phào nhẹ nhõm, lau sạch máu quanh vết thương rồi cẩn thận băng bó lại cho nàng ta.

Như thường lệ, trước khi buông tay Triều Ẩm Nguyệt, nàng lại cúi xuống thổi một cái, tưởng như vậy sẽ giúp nàng ta đỡ đau hơn.

Trẻ con thật, nhưng lại mang theo chút dễ thương khiến người ta xao động. Triều Ẩm Nguyệt khẽ quay mặt đi, có phần không tự nhiên.

Bên ngoài phòng dệt là Nguyệt Hồ của Ma giới, ánh trăng rọi xuống mặt hồ, gợn sáng lung linh, giống hệt bộ y phục trên người Dung Thanh Huyên.

Nàng ta đứng bên bờ hồ, trông như một thần nữ không nhiễm bụi trần.

“Ma tộc bọn ta vốn tàn nhẫn, khát máu, thiên hạ đều xem chúng ta là kẻ xấu.”

Triều Ẩm Nguyệt cất lời, giọng nhàn nhạt, khiến mặt hồ đang phẳng lặng cũng gợn sóng.

Thủ lĩnh chính đạo nghĩ vậy, nàng tiểu tu sĩ này chắc cũng thế thôi.

Triều Ẩm Nguyệt khẽ dùng lực, sóng nước trên hồ càng lúc càng lớn, tựa như giông bão sắp ập đến.

Nếu không phải câu trả lời nàng ta muốn nghe… vậy thì gϊếŧ đi thôi. Nhưng khi cúi đầu nhìn bàn tay đã được băng bó, Triều Ẩm Nguyệt khẽ cử động ngón tay - nàng ta chợt nhận ra bản thân... có chút không nỡ.

Dung Thanh Huyên chống cằm suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Cũng chưa chắc, người chính đạo hay ma tộc thì cũng đều có kẻ làm chuyện xấu cả.”

Nàng vẫn giữ vẻ ngây thơ dễ thương, đôi mắt nai con dõi theo Triều Ẩm Nguyệt, không rời: “Người suy nghĩ như vậy, vốn là có định kiến rồi.”

Giọng nhẹ bẫng, nhưng lại thốt ra lời khiến trời đất cũng phải lặng người. Triều Ẩm Nguyệt tiến lên một bước, gần như áp sát mặt Dung Thanh Huyên, khiến nàng giật mình định lùi lại nhưng liền bị Triều Ẩm Nguyệt giữ lấy sau gáy.

Triều Ẩm Nguyệt đầy hứng thú hỏi: “Vậy ngươi có ghét ta không?”

Xưa nay thiên hạ đều xem Ma tộc như rắn rết.

Khẽ vuốt qua làn da trắng mịn của Dung Thanh Huyên, Triều Ẩm Nguyệt truy vấn tiếp: “Hửm?”

Dung Thanh Huyên chớp chớp mắt, giọng chậm rãi: “Nếu ngươi không dọa ta thì ta sẽ không ghét ngươi.”

Triều Ẩm Nguyệt bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp như gió đêm lướt qua lòng người.

[Làm sao bây giờ... hình như là, không nỡ gϊếŧ nàng nữa rồi. Vậy thì... giữ lại thêm một hai ngày vậy.]

Trăng tròn soi bóng xuống hồ, tựa đĩa ngọc trắng ngần. Trên bờ, có hai cái bóng... đứng rất gần nhau.

Mặt hồ phẳng lặng, không một gợn sóng.

“Sao lại là vịt được chứ?” Dung Thanh Huyên lẩm bẩm, tay nâng chiếc khăn tay đã khô, ngón tay ấn nhẹ lên con uyên ương mà nàng từng thêu từng mũi chỉ.

Nàng bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Rõ ràng là uyên ương mà.”

Tuy cảm thấy Triều Ẩm Nguyệt không có mắt thẩm mỹ nhưng Dung Thanh Huyên vẫn áp chiếc khăn tay vào ngực, nàng vẫn muốn tặng nó cho Triều Ẩm Nguyệt.

“Vịt thì vịt, chỉ cần Triều Ẩm Nguyệt vui vẻ là được.”

Vừa đi vừa xoay vòng, bậc thang điện Phù Sinh đã ở ngay trước mắt, nàng cẩn thận nhét khăn tay vào tay áo, rồi lại lộ vẻ lo lắng:

“Không biết vết thương của nàng ta đã đỡ chút nào chưa...”

Trong điện Phù Sinh không có ai cả. Là ma tu thì ai cũng biết, đó là tẩm điện của Ma Tôn, cho dù không có người ở đó thì cũng không ai dám tùy tiện bước vào.

Ma Tôn chỉ cần búng tay một cái là mạng nhỏ cũng không còn.

Thế nhưng, lại có kẻ ngốc nghếch như Dung Thanh Huyên, không thấy Triều Ẩm Nguyệt trong điện, liền lững thững đi dạo thêm một vòng quanh sân.

Không thấy Triều Ẩm Nguyệt, tâm trạng nàng có phần ỉu xìu. Không thấy Phù Lan, nàng liền ngồi bệt xuống đất, thở dài não nề, khiến 222 nghe được, còn tưởng nàng đang có nỗi phiền muộn to tát lắm.

[Ừ thì không may mắn, áo thì chưa may xong, lại còn đem tặng “vịt lặn” cho phản diện...]

Xem thế nào thì tình thế của Dung Thanh Huyên sắp mất mạng còn u ám hơn cả 222 sắp thất nghiệp.

Lúc cảm thấy có thứ gì đó kéo áo mình từ phía sau, Dung Thanh Huyên quay đầu lại không hề phòng bị: “A a a a a!”

Lại là con chim chỉ có một con mắt ấy!

Dung Thanh Huyên cuống cuồng bò lăn ra xa, té thêm một cú ở cửa điện mới chui được vào phía sau cánh cửa.

Nàng ghét loài chim chỉ có một con mắt!

Không, phải nói là nàng ghét tất cả những sinh vật có hình thù kỳ quái!

...

Thiên Hà.

Triều Ẩm Nguyệt nhìn Tề Lạc Hành đang bị trói tay chân. Gương mặt hắn không rõ vì lý do gì mà đã thối rữa một mảng lớn.