Ta Xuyên Rồi, Phản Diện Nào Cũng Muốn Nuôi Ta!

Thế giới 1 - Chương 10: Ma tôn

Ai mà dám tặng đồ cho Tôn Thượng, lại còn là chiếc khăn tay xấu tệ như vậy, miệng nói là “uyên ương hí thủy”, mà nhìn thì giống “vịt lặn mò cá”.

[Chính miệng Tôn Thượng nói thế cơ mà! Còn thương hại Tôn Thượng? Tôn Thượng ghét nhất là bị người khác thương hại đó, cái tiểu nữ tu vui vẻ này e rằng chẳng sống yên được bao lâu nữa.]

“Trời ơi các tỷ tỷ mau lại đây xem, ta vừa được tặng một tấm vải đẹp cực kỳ luôn!”

Như Tùng vung tay một cái, một tấm vải lấp lánh như ánh nước hiện ra trên bàn dài. Nàng ta khoanh tay lại, ra vẻ vô cùng đắc ý.

“Đẹp chưa? Là yêu hồ bướm tặng ta đấy!”

“Đẹp thì đẹp thật...”

Xương Miểu cầm một đoạn vải lên ngắm nghía, mê mẩn không muốn buông, nhưng rất nhanh lại khó xử: “Nhưng may thành đồ ai mặc cho được?”

Tôn Thượng thì khỏi bàn, còn mấy người trong bọn họ ai mà “gánh nổi” cái loại vải này cơ chứ? Thế là ba người đồng loạt quay sang nhìn Dung Thanh Huyên - lúc này đang cắm cúi thêu thùa bên cạnh.

Dung Thanh Huyên: “Hả?”

Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị Xương Miểu kéo lại, lấy mảnh vải ướm thử lên người nàng. Dung Thanh Huyên vốn xinh đẹp, mặc gì, phối màu gì cũng đều tôn dáng, tôn mặt.

Như Tùng, Xương Miểu, Quảng Ngọc đồng loạt ra tay. Chưa đầy một canh giờ, tấm vải đã biến thành một bộ y phục - nhìn như được dệt bằng ánh trăng, mỗi bước đi là ánh sáng dịu dàng như tràn xuống từ trời cao.

Dung Thanh Huyên mắt lấp lánh nhìn ba người họ. Quảng Ngọc cứ tưởng nàng đang ngưỡng mộ tài khéo tay của mình, ai ngờ tiểu nữ tu này lại hỏi:

“Bao giờ ta mới nhanh được như các tỷ vậy?”

Nàng mà may được xong áo trả cho Triều Ẩm Nguyệt, thì đâu cần phải lo lắng phập phồng như bây giờ...

Mọi người không nói gì thêm, lặng lẽ đẩy Dung Thanh Huyên vào phòng trong, giúp nàng thay y phục.

Quảng Ngọc: “Tiên nữ ánh trăng.”

Xương Miểu: “Rõ ràng là thần nữ giáng trần!”

Như Tùng: “Ta đã bảo là tấm vải này hợp may đồ mà!”

Dung Thanh Huyên lại xoay một vòng tại chỗ, rồi hỏi: “Thế nào? Đẹp không?”

Không ai lên tiếng, Dung Thanh Huyên nghi hoặc quay lại - liền nhìn thấy Triều Ẩm Nguyệt đang đứng ở cửa. Trong phòng dệt, ngoài nàng ra, không còn ai nữa.

Dung Thanh Huyên có chút ngượng ngùng bước tới trước mặt Triều Ẩm Nguyệt, cúi đầu nói nhỏ:

“Y phục của ngươi, ta vẫn chưa làm xong.”

Như mặt hồ lấp lánh gợn sóng, bỗng có một chú cá nhỏ bơi vào tim Triều Ẩm Nguyệt, những phiền muộn không nơi phát tiết phút chốc chìm sâu xuống đáy nước, chỉ còn lại sự bình yên.

Triều Ẩm Nguyệt lấy ra chiếc khăn tay mà Dung Thanh Huyên từng tặng nàng:

“Ta làm bẩn nó rồi.”

Vết thương trên lòng bàn tay không được xử lý, mảnh vụn càng lúc càng đâm sâu, máu cũng chảy không ngừng. Triều Ẩm Nguyệt chỉ muốn tìm một vật để lau đi - chiếc khăn vô tình rơi xuống, một trong hai con uyên ương trên đó dính phải máu.

Khi cúi xuống nhặt lên, nàng ta bỗng nhớ tới Dung Thanh Huyên, nhớ đến lời nàng nói, nhớ đến gương mặt nàng, nhớ đến ánh mắt trong veo khi ấy.

Trong vắt như nước, chỉ một ánh nhìn là soi thấu lòng người... Có lẽ, khi nàng nói "ta tin ngươi", thật sự là tin.

Vậy nên, Triều Ẩm Nguyệt không hiểu sao lại bước đến nơi này.

Dung Thanh Huyên nhận lấy chiếc khăn, nhìn vết máu loang trên con uyên ương, lo lắng hỏi:

“Sao lại có máu? Ngươi bị thương à?”

Triều Ẩm Nguyệt đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, máu thịt lẫn lộn. Nàng ta cười nhạt, như chẳng màng:

“Không nghiêm trọng.”

Nghĩ rằng Dung Thanh Huyên sẽ sợ, nàng ta định rút tay về. Nhưng Dung Thanh Huyên lập tức nắm lấy cổ tay nàng ta, các ngón tay áp chặt lên, đôi mắt đỏ hoe:

“Sao lại không nghiêm trọng được?”

Máu chảy nhiều thế kia, chắc là đau lắm... Mà Dung Thanh Huyên thì vốn rất sợ đau.

Nàng cúi đầu xuống, chỉ còn cách lòng bàn tay Triều Ẩm Nguyệt một tấc, khẽ thổi nhẹ một cái. Thấy máu vẫn chưa ngừng, nàng chẳng màng gì nữa, định đưa tay ép lên để cầm máu nhưng lại bị Triều Ẩm Nguyệt giữ lại.

Triều Ẩm Nguyệt đối diện với ánh mắt nàng - chú cá nhỏ kia lại lặn sâu thêm chút nữa trong lòng.

Thuốc trị thương là do Phù Lan đưa tới, Dung Thanh Huyên nâng tay Triều Ẩm Nguyệt, vừa gắp từng mảnh vụn ra vừa nhẹ nhàng lẩm bẩm:

“Ta làm nhẹ thôi, không đau đâu, không đau đâu mà...”

Không biết là đang an ủi Triều Ẩm Nguyệt, hay đang tự trấn an chính mình.