Vẻ Ngoài Bình Thường Cũng Có Thể Làm Vạn Người Mê Mà

Thế giới 1 - Chương 10

Khi không khí trong nhà đang dần trở nên ấm áp, một hồi chuông trong trẻo vang lên, tiếng chuông tin nhắn, tất cả điện thoại của các khách mời cùng lúc nhận được thông báo:

[Chào mừng các bạn đến với Vườn Đào Tình Ái! Chuyến hành trình rung động chính thức bắt đầu!]

[Hãy gửi “tin nhắn rung động” cho người khiến bạn có ấn tượng tốt nhé!]

[Lưu ý: Lựa chọn này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc ghép cặp hẹn hò đầu tiên - chỉ những cặp đôi “song phương rung động” mới được hẹn hò!]

[Tin nhắn phải gửi tại phòng khách, sau khi tất cả gửi xong mới được rời đi.]

“...”

Sau khi đọc xong tin nhắn, bầu không khí trong phòng bỗng ngưng đọng.

Rõ ràng tổ sản xuất cố tình chơi khăm, như vậy thì ai gửi tin, ai nhận được tin... đều lộ rõ như ban ngày.

Hơn nữa, quy tắc “phải được đôi bên lựa chọn mới được hẹn hò” khiến ai cũng dè dặt hơn, nhỡ gửi nhầm rồi đối phương có người trong lòng khác thì không phải mất mặt sao?

Chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ, ai nấy đều như thợ săn rình mồi trong rừng, dè chừng từng hơi thở. Thậm chí có người còn cố tình tắt màn hình, đặt điện thoại qua một bên rồi giả vờ bình thản.

Dù sao... vẫn còn thời gian.

“Dingdoong!”

Một âm thanh đặc trưng của “tin nhắn rung động” vang lên như một quả bom mật ngọt nổ tung trong không gian tĩnh lặng, khơi dậy làn sóng dao động ngầm.

Thẳng thừng và đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Bình luận trực tiếp bùng nổ.

[Ai thế ai thế ai thế vậy?]

[Tôi đoán là nam khách mời số 2 (Hạ Dương) gửi cho nữ số 1 (Trịnh Xán Xán) đó!]

[Một gói mì cay cược là nữ số 2 (Sa Thính Vũ) gửi cho nam số 1 (Tiêu Dự)!]

[Không lẽ là một trong mấy chị em gửi cho anh Sở nhà tôi?]

Khán giả thi nhau suy đoán, moi móc từng tương tác nhỏ vừa nãy để ghép đôi, chỉ trong chớp mắt đã tự tạo nên hàng loạt cặp đôi ngẫu nhiên.

Nhưng chẳng ai nhắc đến Yếm Linh.

Về điều đó, đã có một bình luận lạnh như băng hiện lên:

[Cô ta nhìn chẳng cùng tần số với những người còn lại, ghép cặp với ai cũng bị giảm cấp độ cảm xúc. Mà cũng chẳng có cảm giác couple gì cả.]

Vì bị giới hạn bởi góc quay, khán giả không thể xác định tin nhắn vang lên từ đâu, chỉ có thể suy đoán thông qua biểu cảm của các khách mời.

Trong nhà, mọi ánh nhìn đồng loạt chuyển về cùng một hướng.

Bàn tay thon dài đeo nhẫn ấy nhẹ nhàng vuốt màn hình, động tác như lướt ngón qua dây đàn, mở ra tin nhắn vừa nhận.

“...”

Nội dung tin không ai hay biết, chỉ thấy khuôn mặt của Sở Việt, một gương mặt sắc sảo đến mức có thể chụp ngay lên bìa tạp chí từng chút một tối sầm lại. Sát khí và vẻ khó chịu lan khắp các đường nét, tựa đóa hoa độc nở rộ trong cơn giận dữ.

Y quay phắt đầu, ánh nhìn như dao găm sắc bén nhắm thẳng vào “nghi phạm” duy nhất.

Lẽ ra còn có thể mơ hồ, nhưng trớ trêu thay lúc tin nhắn đến, những người khác đều không cầm điện thoại.

Chỉ có mỗi cô đang ngốc nghếch ngồi đó, hai tay cầm chặt... “vật chứng”.

Yếm Linh tắt màn hình thao tác, từ tốn cất điện thoại vào túi, vẻ mặt không hề dao động, lại vô tư cầm gói khoai tây lên cắn rôm rốp.

Nếu những dòng bình luận trên màn hình có thể hóa thành thực thể thì lúc này đây cô đã bị nhấn chìm không thương tiếc rồi.

Nếu ánh mắt chăm chăm của mọi người có thể bốc cháy, vậy thì cô đã sớm hóa thành tro bụi từ lâu.

Cuối cùng, cô cũng nhận ra ánh nhìn quái dị đang phủ lấy mình. Do dự liếc xuống gói snack trong tay, không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt vốn tái nhợt và lạnh lùng đến mức như băng giá chợt ửng lên một chút ngượng ngùng xen lẫn áy náy.

“Xin lỗi nhé, tôi lỡ ăn hết rồi.”

Để chứng minh, cô lắc nhẹ gói snack đã rỗng tuếch rồi ngẩng đầu lên ra hiệu: “Thật sự không còn một miếng nào cả.”

Lời vừa dứt, ánh mắt đổ dồn về phía cô càng thêm quái lạ.

“...”

Tách một tiếng.

Tiếng bật công tắc vang lên khẽ khàng.