Vẻ Ngoài Bình Thường Cũng Có Thể Làm Vạn Người Mê Mà

Thế giới 1 - Chương 9

[Ờ... có ai thấy nữ khách mời số 4 kỳ kỳ không?]

[+1, dạ dày yếu mà vẫn ăn vặt như chết đói thế kia...?]

Không biết từ lúc nào mà chương trình đã lặng lẽ bật livestream. Cảnh trong “Ngôi Nhà Tình Yêu” lập tức xuất hiện trên hàng loạt màn hình lớn nhỏ, giữa biển bình luận đầy tiếng hét và phấn khích, vẫn có vài dòng mũi nhọn chĩa thẳng về phía Yếm Linh.

[Trời đất, mấy cái bịch rác trống rỗng kia là cô ta ăn hết á??? Đúng kiểu chết đói chuyển kiếp luôn.]

[Có khi nào vì cô này mà chương trình lùi livestream tới tận ba ngày không vậy?]

[Cô ta có gì mà được ngồi cạnh Sở Việt chứ]

[Ngoại hình... bình thường đến đau lòng.]

Thông thường, trong một môi trường xã giao nửa quen nửa lạ, từ chối thiện ý của người khác rất dễ khiến bầu không khí vốn đã mong manh và lạnh lẽo rơi vào tình trạng khó xử tột độ.

Với thân phận như một “kẻ ngoài lề” tại Ngôi Nhà Tình Yêu, việc Yếm Linh từ chối hành động thể hiện thiện chí của người khác sau khi đã bị “lạnh nhạt” càng dễ khiến cô trông như kẻ không biết điều. Đã có vài dòng bình luận bắt đầu thay cô cảm thấy xấu hổ.

Dù người trong cuộc là Tần Đông lại chẳng để tâm gì. Cô ấy nhún vai: “Thế thì thôi vậy.”

“Đưa em đi chị Đông!” Hạ Dương hớn hở giơ tay.

Tần Đông ném chai nước cho anh một cách nhẹ nhàng mà dứt khoát. Hạ Dương tung người đón lấy trong tư thế cực ngầu, vặn nắp uống ừng ực rồi giơ ngón cái cùng nụ cười rạng rỡ với tám chiếc răng trắng muốt: “Lạnh đã đời, sảng khoái hết nấc! Tiếp năng lượng max công suất!”

Anh đọc nguyên câu quảng cáo của nhà tài trợ khiến cả phòng cười rần rần, sự chú ý của khán giả cũng được chuyển hướng, coi như đã cứu vãn tình thế cho Yếm Linh, mặc dù cả cô và Tần Đông đều chẳng quan tâm đến thứ gọi là “lúng túng”.

“Hạ Dương!” Giọng Trịnh Xán Xán vờ trách móc xen chút nũng nịu: “Giờ anh làm em cũng thèm uống rồi thì sao đây?”

Nghe thấy vậy, Hạ Dương lập tức đứng bật dậy, nghiêm nghị như thể được giao nhiệm vụ sống còn: “Sẵn sàng phục vụ!”

Anh chạy nhanh về phía tủ lạnh, trông như một chú chó nghiệp vụ đang phấn khích vì được làm việc: “Em thích vị đào trắng đúng không?”

Sa Thính Vũ liếc mắt trêu chọc: “Xem ra chỉ có Trịnh Xán Xán mới được chăm sóc tận tình thế này nha.”

Hạ Dương cười gãi đầu, ngượng ngùng xoa gáy nhưng tiện tay vẫn lấy nước cho tất cả mọi người, riêng Yếm Linh được nhận một chai... để ở nhiệt độ phòng.

Vị vải biển mặn.

Lúc cô nhận lấy, đầu ngón tay lướt nhẹ qua tay Hạ Dương, lạnh buốt như chạm vào ngọc thạch.

Hạ Dương chợt nghĩ: *Chắc cô ấy không thích đồ ngọt đâu, đến mùi thuốc trên người cũng lạnh lẽo và đắng chát.*

“Cảm ơn.” Cô khẽ nói.

.

Khi mọi người đang vui vẻ cầm lon nước trò chuyện rôm rả, Tiêu Dự lặng lẽ bày biện bộ ấm trà trên bàn trà. Không lâu sau, hắn đã pha xong trà nóng và đẩy một tách đến trước mặt từng người.

“Anh Tiêu! Khuya rồi còn pha trà, nhỡ em mất giấc ngủ đẹp thì sao đây?” Trịnh Xán Xán cau mày rồi nói với vẻ mặt khó xử.

Sa Thính Vũ thì đã tao nhã nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi mỉm cười tán thưởng: “Anh Tiêu, tay nghề pha trà của anh thật ngoài mong đợi, xem ra từng luyện kỹ rồi nhỉ.”

Tiêu Dự nhếch môi cười nhạt: “Do công việc yêu cầu thôi.”

Hai người tiếp tục nói chuyện quanh chủ đề trà đạo. Giọng điệu của họ đều chậm rãi, phong nhã, cứ như có thể nói mãi mà không chán.

Trong lúc đang trò chuyện, ánh mắt Tiêu Dự khẽ đảo qua lại, xuyên qua làn hơi nước mờ ảo, vô tình bắt gặp một đôi mắt đen trầm lặng như mặt hồ không gợn sóng. Tựa như chuồn chuồn khẽ chạm mặt nước, hắn lập tức cụp mắt né tránh.

“...”

Yếm Linh đã đặt lon nước có ga xuống, nâng tách trà lên. Một ngụm trà nóng trôi xuống cổ họng, chiếc dạ dày vốn nhói âm ỉ cuối cùng cũng dịu lại phần nào.