"Loại người như thế, chết đi cũng tốt."
Nhưng nhân vật chính thụ trước khi bị công bắt vào cung không phải là tướng quân sao? Lỗi lớn nhất của nhân vật chính thụ, chính là lúc đánh giặc gϊếŧ địch sao không nhét đầu kẻ địch vào mồm hắn ta luôn đi.
Thôi thôi, đừng cố gắng logic với NPC phản diện phụ làm gì.
Hai cái nồi nhỏ đặt trên bếp lò, sùng sục sùng sục bốc hơi, theo hơi nước bốc lên tỏa ra một mùi thơm đặc biệt.
Hứa Vân Thanh đã sớm quay về Thái Y Viện, lúc này đang cầm chiếc quạt lá nhỏ, phe phẩy vào bếp lò.
Mùi thuốc trong hai cái nồi nhỏ là giống nhau, điều này có nghĩa là cùng một loại bột thuốc, cùng một ngày lại bị hai người khác nhau đưa đến tay cậu.
Là hào quang nhân vật chính ảnh hưởng, tự nhiên thu hút địch ý của NPC phản diện phụ, hay là tín hiệu cho thấy cốt truyện chính sắp bắt đầu màn play mới.
Ví dụ như tướng quân trúng thuốc xong chân tay mềm nhũn rồi cùng lão hoàng đế mở khóa tư thế mới; hay ví dụ như lăn qua lộn lại ở vườn thượng uyển ngoài trời, thế này thế nọ, thế nọ thế kia, khiến độc giả không nhịn được mà "ồ hố ồ hố" la lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhưng kết hợp với cuộc trò chuyện của các cung nữ trước đó, còn có sự im lặng kỳ quái của tiểu thái giám lúc đưa gói thuốc cho mình, Hứa Vân Thanh luôn cảm thấy trong đó ẩn chứa âm mưu bí mật động trời.
Muốn biết bí mật rất dễ, dù sao Hứa Vân Thanh đã đọc qua cuốn truyện này, biết kết cục của cuốn truyện này, chỉ cần cậu cẩn thận nhớ lại bối cảnh là có thể tự suy ra được.
Bối cảnh là gì nhỉ…
Hứa Vân Thanh chìm vào suy tư.
Hứa Vân Thanh chìm vào suy tư hồi lâu.
Không được, ngoài các loại tư thế và cảnh xx ra thì hoàn toàn không nhớ gì khác.
Ai lại mang não đi đọc truyện sắc chứ!
"Thái y, thái y!"
Hứa Vân Thanh quay đầu, thấy một thái giám tay bưng bát thuốc đang đứng ở cửa gọi mình: "Có mật chỉ của Bệ hạ."
Hứa Vân Thanh vội vàng tiến lên nhận chỉ.
"Thánh thượng mật chỉ, giao thuốc này cho vị nương nương ở An Khánh Cung uống." Thái giám đưa bát thuốc trong tay cho cậu, thuốc trong đó đen kịt, mùi thuốc lan tỏa.
"Vi thần tuân chỉ."
Có loại thuốc để nguội sẽ ảnh hưởng đến dược tính, Hứa Vân Thanh bưng bát thuốc chuẩn bị đặt nó cùng vào bếp lò để giữ ấm, trong quá trình vận chuyển không thể tránh khỏi việc ngửi thấy mùi thơm của thuốc này.
Mùi thuốc trong bát này nồng đậm, trong đó có một luồng khí khiến Hứa Vân Thanh rất quen thuộc, luôn cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu đó.