Xuyên Thành Em Trai Của Nam Chính Trong Truyện Ngược

Chương 4

"Có thể em ấy gặp vấn đề về trí nhớ."

"A?"

Thiếu niên kinh ngạc, sắc mặt trở nên căng thẳng:

"Vậy rốt cuộc là sao? Có chữa được không?"

"Khó nói chắc được. Dù sao cũng liên quan đến não bộ, cần kiểm tra mới có thể kết luận."

Tô Mẫn Ngạn bình tĩnh đáp.

Thiếu niên chần chừ, vẻ mặt khó xử như đang bối rối không biết mở lời thế nào:

"À, bác sĩ... Tôi muốn hỏi về chi phí điều trị. Hình như tiền viện phí trường học cấp không nhiều lắm. Nếu chuyển sang bệnh viện công lập có thể giảm bớt chi phí không?"

Tô Mẫn Ngạn đang rất hứng thú với tình trạng của Lê Ngu, chỉ đáp:

"Chuyện này tạm thời chưa rõ. Phải đợi kiểm tra xong mới biết."

"À..."

Thiếu niên cúi đầu, trông có vẻ lo lắng.

"A..."

Giọng Lê Ngu khẽ vang lên khiến cả hai lập tức nhìn về phía cậu.

Lê Ngu há miệng, cố đè nén cảm giác khó chịu trong lòng:

"Anh... Anh có thể nói cho tôi biết chuyện tôi ngã từ tầng 3 được không? Tôi chỉ nhớ được một số chuyện rời rạc..."

Vừa dứt lời, những ký ức xa lạ lập tức như nước lũ ùa tới khiến cậu đau đớn đến mức tưởng như đầu mình sắp nổ tung. Các đoạn ký ức hỗn loạn như tai nạn xe cộ, thân thích tranh chấp khoản bồi thường, scandal với bạn nam cùng lớp, bị chụp ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong nhà vệ sinh nữ.

"A a a..."

Trán Lê Ngu túa mồ hôi lạnh, cậu ôm đầu rêи ɾỉ. Tô Mẫn Ngạn định tiến đến kiểm tra nhưng Lê Ngu co người lại, hoàn toàn không cho anh ta chạm vào. Ánh mắt anh ta chợt trở nên thâm sâu.

Chẳng lẽ thân thể này bị thứ gì đó chiếm đoạt? Nhưng sinh khí của cơ thể này rất sung mãn, không hề có dấu hiệu bị ma quỷ chiếm thân.

Ơ?

Ánh mắt Tô Mẫn Ngạn lộ rõ sự kinh ngạc. Sinh khí quanh người Lê Ngu bỗng nhiên nhanh chóng thu lại hoặc có thể là tán đi. Hiện tại chỉ còn ở mức độ rất thấp, gần như không khác những bệnh nhân bình thường.

Chuyện gì thế này?

Hôm nay Tô Mẫn Ngạn liên tục gặp phải những hiện tượng kỳ lạ, trong lòng đã chứa đầy nghi ngờ.

Thiếu niên sốt ruột dang hai tay ra định đỡ Lê Ngu, run rẩy hỏi:

"Lê Ngu, em làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?"

“Đầu."

Lê Ngu nghiến răng rít ra một chữ, đau đến mức gần như mất ý thức với thế giới bên ngoài.

"Bác sĩ Tô, phải làm sao bây giờ?"

Thiếu niên thấy vậy cuống cuồng hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tô Mẫn Ngạn nhìn tình trạng của Lê Ngu, tuy chưa thể đưa ra phán đoán chính xác nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh ta quyết định:

"Tôi lập tức sắp xếp cho em ấy làm kiểm tra."

"Được!"

Thiếu niên vội vàng gật đầu, dường như đã quyết tâm dù có phải làm hết các xét nghiệm cũng được.