Thái thú lau mồ hôi: “Tiên trưởng cứ nói.”
“Chúng ta đang tìm một người, tên là...”
Cố Lâu Ngâm nói tiếp: “Lâm Vụ Liễm.”
*
Muốn biết kẻ gϊếŧ người vứt xác là người hay là quỷ, phải tận mắt nhìn thấy thi thể. Ba thi thể đó hiện đang được lưu giữ ở nghĩa trang ngoài thành. Lúc này trời đã tối, Tiêu Ngọc Án đề nghị nghỉ ngơi một đêm tại phủ, sáng hôm sau sẽ đi xem. Nhưng Cố Lâu Ngâm lại muốn giải quyết nhanh chóng.
Tiêu Ngọc Án nói: “Cố công tử có đọc thoại bản* chưa? Trong thoại bản, ai mà nửa đêm đi nghĩa trang đều chẳng có kết cục tốt, ta khuyên ngươi đừng tự chuốc họa.”
(*thoại bản: dạng tiểu thuyết cổ được kể trước công chúng)
“Ngươi sợ?”
“Có chút chút.”
“Vậy ngươi ở lại đây.”
Tiêu Ngọc Án định khuyên tiếp, nhưng đột nhiên cảm nhận được luồng linh lực truyền động trước ngực, Tiêu Độ đang tìm cậu.
Lời đến bên môi, cậu đổi giọng: “Được rồi, ngươi cứ đi đi, ta ở lại phủ chờ ngươi.” Với tu vi của Cố Lâu Ngâm, đám yêu ma quỷ quái bình thường chẳng phải đối thủ, không có gì đáng lo.
Sau khi Cố Lâu Ngâm rời đi, Tiêu Ngọc Án về phòng mà thái thú đã chuẩn bị cho họ, đuổi hết hạ nhân, lấy khuyên tai ra.
“Tôn chủ?”
Giọng nữ quen thuộc vang lên: “Tiêu công tử, là Mạnh tỷ tỷ đây.”
...Lúc thì gọi Mạnh Trì, lúc thì Tiêu Độ, làm cái gì vậy trời.
Tiêu Ngọc Án hạ giọng: “Tôn chủ cũng ở cạnh tỷ?”
“Không đâu, tôn chủ đang luyện kiếm cùng thiếu tôn chủ, chưa về ngay đâu.”
Nghe nói Tiêu Độ không ở đó, Tiêu Ngọc Án thoải mái hẳn: “Vậy càng tốt, ta có chuyện muốn hỏi tỷ. Tỷ chắc chắn Lâm Vụ Liễm ở trong Lư Lăng thành? Có biết chính xác ở đâu không?”
“Lâm Vụ Liễm là ai vậy?”
“Sư huynh của Cố Lâu Ngâm.”
“À, đúng là ta có tra ra hắn từng vào Lư Lăng thành, sau đó thì mất tung tích, người của ta vẫn đang tìm.”
“Được, làm phiền tỷ.”
“Không có gì.” Mạnh Trì cười: “Bên đệ thế nào rồi?”
“Tạm ổn.”
“Ta nói rồi mà, Cố Lâu Ngâm đúng là một công tử tài mạo song toàn, miễn cưỡng cũng xứng với khuôn mặt đệ. Giờ hắn đang ở đâu?”
“Hắn đến nghĩa trang rồi.”
Tiêu Ngọc Án kể lại chuyện ở phủ thái thú cho Mạnh Trì nghe. Mạnh Trì thì chẳng mấy hứng thú với vụ gϊếŧ người vứt xác, chỉ chăm chăm trách Tiêu Ngọc Án để Cố Lâu Ngâm đi một mình: “Đệ ngốc à, lúc này không đi theo hắn giành lấy tín nhiệm, còn muốn lấy giải dược Độc Diễm không đấy?”
Tiêu Ngọc Án cạn lời: “Chẳng phải tại tỷ gọi ta sao? Với lại... tỷ nhân lúc tôn chủ không có lại tìm ta, là muốn nói những lời này thôi à?”
Giọng Mạnh Trì bỗng trở nên nghiêm túc: “Không phải. Ta có chuyện quan trọng phải nói với đệ. Tôn chủ không cho ta kể, nhưng...”