Thái thú thở dài: “Không giấu gì tiên trưởng, từ cuối tháng trước đến giờ, trong phủ ta liên tục phát hiện ba thi thể. Cảnh tượng vô cùng thê thảm: có cái thì bị thiêu thành than, có cái thì mặt mũi bị vật sắc đập đến biến dạng, còn một cái thì bị xé xác ra từng mảnh, thi thể phân tán khắp nơi trong phủ, thỉnh thoảng còn bốc mùi hôi thối...” Nói đến đây, sắc mặt ông ta tái nhợt, trông như sắp nôn ra.
Tiêu Ngọc Án nhận thấy một điểm bất thường: thái thú nói là “phát hiện ba thi thể”, chứ không phải “có ba người chết”.
“Các người đã điều tra thân phận của ba thi thể chưa?”
“Có rồi, nhưng không tra ra gì cả.” Thái thú run rẩy nói: “Toàn phủ có một trăm hai mươi ba nhân khẩu, không thiếu một ai.”
Cố Lâu Ngâm hỏi: “Đã dò hỏi trong Lư Lăng thành chưa?”
“Có rồi, nhưng cũng không nghe ai báo mất người, quan phủ cũng chưa nhận được đơn trình báo nào.”
Tiêu Ngọc Án trầm ngâm: “Vậy thì kẻ gϊếŧ người cố tình vứt xác vào phủ thái thú. Hắn làm thế để làm gì?”
Thái thú hạ thấp giọng: “Tiên trưởng, chỉ cần là người Lư Lăng, không ai dám làm càn trên đầu ta. Sợ rằng, kẻ gây ra những chuyện này... Không phải là người.”
Tiêu Ngọc Án quay sang hỏi Cố Lâu Ngâm: “Cố công tử nghĩ sao?”
Cố Lâu Ngâm đáp gọn: “Tra.”
Tiêu Ngọc Án mỉm cười: “Đại nhân yên tâm, đã có Cố công tử ra tay, vụ án này nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành.”
Thái thú mừng rỡ như điên: “Đa tạ hai vị tiên trưởng, tại hạ vô cùng cảm kích! Nếu hai vị không chê, tiểu nữ có thể theo hầu bên cạnh chăng?”
Nụ cười của Tiêu Ngọc Án lạnh đi vài phần: “E rằng không ổn lắm đâu, tiểu thư thân là thiên kim, sao có thể hầu hạ người khác?”
“Tiên trưởng là chê tiểu nữ xấu xí sao?”
“Không hề...”
“Cũng phải cũng phải, so với tiên trưởng, thì dù có là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ là thô tục mà thôi. May mà ta còn có năm đứa con gái chưa xuất giá, diện mạo tạm được. Hay là ta cho các nó ra, để tiên trưởng chọn lựa?” Thái thú trông đầy mong đợi nhìn Cố Lâu Ngâm: “Vị tiên trưởng này thấy sao?”
Tiêu Ngọc Án thu lại nụ cười, mặt lạnh tanh: “Đừng giở mấy trò lòe loẹt ấy nữa. Có ta ở đây, đại nhân nghĩ Cố công tử sẽ để mắt đến người khác à?”
Cố Lâu Ngâm: “...”
Thái thú như bị tát một cái, lo lắng nói: “Phải... Tại hạ thất lễ rồi.”
Tiêu Ngọc Án vỗ vai ông ta, lại nở nụ cười rạng rỡ: “Tâm ý của đại nhân ta hiểu, con gái thì miễn, nhưng chúng ta thật ra có một chuyện cần đại nhân giúp.”