Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 10: Giăng bẫy

Tiêu Ngọc Án cười: “Cảm ơn.”

“Đi thôi.” Mạnh Trì nói: “Ta đưa ngươi đi gặp Cố Lâu Ngâm.”

Vì mục tiêu là thiếu chủ Vân Kiếm Các, Tiêu Ngọc Án nghĩ mình sẽ được đưa tới địa phận Vân Kiếm Các, không ngờ Mạnh Trì lại đưa cậu đến chân một ngọn núi vô danh, nói: “Cố Lâu Ngâm đang ở trên núi.”

Tiêu Ngọc Án hỏi: “Hắn lên núi làm gì? Trồng rau à?”

Mạnh Trì: “Săn bắn.”

“Ồ.”

“Hoặc nói đúng hơn, hắn tưởng mình đang săn bắn. Tôn chủ đã bày sẵn mai phục trên núi để dụ hắn đến. Hắn và sư huynh đã bị vây đánh ba ngày, hôm nay chắc đến giới hạn rồi. Đến lúc đó, ngươi giả làm người qua đường, cứu hắn một mạng, để hắn xem ngươi là ân nhân cứu mạng. Có được mối ân tình này, chuyện sau sẽ dễ làm hơn nhiều.”

Tiêu Ngọc Án không biểu cảm: “Tuyệt diệu.”

Mạnh Trì vừa định mở miệng thì ánh mắt chợt trở nên sắc bén: “Ai đó?”

Một nam tử áo đen lóe lên từ trong rừng: “Thuộc hạ tham kiến Mạnh trưởng lão.”

Mạnh Trì hỏi: “Tình hình trên núi thế nào?”

Nam tử áo đen đáp: “Cố Lâu Ngâm đã kiệt sức ngã xuống, hiện giờ bất tỉnh.”

Tiêu Ngọc Án có một thắc mắc. Nếu Tiêu Độ đã có bản lĩnh dồn thiếu các chủ Vân Kiếm Các vào bước đường này, vì sao không gϊếŧ luôn, lại cố chấp chuyện đạo lữ làm gì. Với trí mưu của Tiêu Độ, hắn chắc chắn không dại gì bỏ gần tìm xa, xem ra trong chuyện này tất có ẩn tình.

Tiêu Ngọc Án hỏi: “Mắt hắn không sao chứ?”

Nam tử áo đen ngẩn ra: “Chắc là không sao.”

“Nhất định là không được có chuyện.” Tiêu Ngọc Án nói: “Nếu hắn bị mù, ta lấy gì để dụ dỗ hắn bằng sắc đẹp đây.”

“Vậy còn sư huynh của hắn?” Mạnh Trì hỏi: “Kẻ vướng chân vướng tay, tốt nhất gϊếŧ đi cho gọn.”

Nam tử áo đen trầm giọng: “Cố Lâu Ngâm liều chết bảo vệ sư huynh hắn, thuộc hạ bất lực, để hắn ta chạy thoát rồi.”

Tiêu Ngọc Án nói: “Tình nghĩa huynh đệ này, đúng là cảm động trời đất.”

Mạnh Trì cười lạnh: “Cố Lâu Ngâm thân là thiếu các chủ Vân Kiếm Các, lại không màng sống chết bảo vệ một kẻ vô danh tiểu tốt, thật là ngu xuẩn đến cực điểm. Nhưng thế cũng tốt, chứng tỏ hắn là người trọng tình trọng nghĩa, bị hai chữ đạo nghĩa trói buộc chặt chẽ.” Nàng quay sang Tiêu Ngọc Án : “Tiêu công tử, mời.”

“Khoan đã, đã bảo ta làm việc, ít nhất cũng trả lại vũ khí cho ta chứ.” Tiêu Ngọc Án bất đắc dĩ nói: “Giờ trong người ta vừa có độc vừa bị trúng cổ, các ngươi còn sợ ta chạy chắc?”

Mạnh Trì cong môi cười: “Chờ một chút.” Nói rồi nàng cúi đầu, rút ra một cây quạt xếp từ giữa ngực, ném cho Tiêu Ngọc Án.