Tiêu Ngọc Án trợn mắt. Còn “mỗi trăm ngày”? Trăm ngày sau cậu được tự do rồi, ai thèm chơi với Tiêu Độ nữa.
“Còn bên trong ấy à... Là tác phẩm đắc ý của ta... Hợp Hoan Cổ.”
Chỉ nghe tên “Hợp Hoan” là biết không phải loại cổ đứng đắn gì rồi, lại còn là do Mạnh Trì luyện ra.
Tiêu Ngọc Án hỏi: “Lại là cái gì nữa đây?”
Mạnh Trì vỗ vỗ bụng dưới của cậu, nói: “Cổ này đã được gieo vào cơ thể ngươi, mỗi ngày rằm sẽ phát tác một lần. Khi phát tác, toàn thân cổ chủ sẽ nóng rực, trằn trọc không ngủ, thần trí mơ hồ, chỉ khát khao tiếp xúc thân thể. Đồng thời sẽ phát ra tình hương, quyến rũ người khác.” Mạnh Trì lộ vẻ đắc ý: “Tình hương của ta, cộng thêm gương mặt ngươi, đừng nói là Cố Lâu Ngâm chưa từng trải, ngay cả tôn chủ cũng khó mà cưỡng lại.”
“Đây chẳng phải xuân dược sao?”
Mạnh Trì tức giận: “Xuân cái gì mà xuân! Mấy thứ thấp hèn đó sao sánh được với cổ thuật của ta?”
Tiêu Ngọc Án: “...” Tỷ tỷ à, cái Hợp Hoan Cổ của tỷ có vẻ cũng chẳng cao thượng hơn đâu.
Cậu không sợ Độc Diễm, nhưng Hợp Hoan Cổ lại phát tác mỗi tháng một lần, trước khi được tự do ít nhất còn hai lần nữa, điều này thật sự quá rắc rối.
Tình thế không cho cậu nghĩ nhiều. Mạnh Trì nói: “Chuẩn bị xong chưa? Đi thôi.”
Tiêu Ngọc Án quay đầu nhìn căn phòng mình đã ở hơn một tháng, chắc chắn cậu sẽ không quay lại nữa. Cậu nhớ ra một chuyện, hỏi: “Mạnh tỷ, sao người đưa cơm cho ta lại bị thay rồi? Nghe nói người trước phạm lỗi, nàng phạm lỗi gì?”
“À, chuyện đó.” Giọng Mạnh Trì đầy ẩn ý: “Cũng tại Tiêu công tử tuấn tú phong hoa, khiến thiếu nữ xuân tâm rạo rực.”
Tiêu Ngọc Án: “Hả?”
“Nàng ta lén giữ dây buộc tóc của ngươi, còn vẽ rất nhiều tranh chân dung ngươi. Tôn chủ tình cờ biết được, hủy dung nàng ta, sau đó ban nàng cho ta. Ta đang định thử vài loại cổ lên người nàng.”
Tiêu Ngọc Án biến sắc: “Không đến nỗi vậy chứ?”
Mạnh Trì đoán: “Tôn chủ không thích người khác dòm ngó ngươi.”
Tiêu Ngọc Án thấy lời Mạnh Trì thật nực cười: “Thôi đi. Nếu hắn không thích, sao lại bắt ta đi quyến rũ Cố Lâu Ngâm.”
Mạnh Trì nhún vai: “Tính cách tôn chủ khó đoán, ai mà biết hắn nghĩ gì.”
Tiêu Ngọc Án nghĩ ngợi, rồi cười: “Mạnh tỷ, tỷ thấy ta ngoan ngoãn như vậy, có thể nể mặt ta tha cho nàng ấy không? Nếu có thể chữa luôn khuôn mặt của nàng thì càng tốt...”
Mạnh Trì liếc cậu: “Chẳng lẽ, ngươi thích nàng rồi?”
Tiêu Ngọc Án lắc đầu: “Suốt một tháng qua, nàng là người duy nhất nói chuyện với ta.”
Mạnh Trì trầm ngâm giây lát, nói: “Chỉ cần ngươi tiếp tục nghe lời, không gây phiền phức, ta sẽ cân nhắc.”