“Ngươi muốn cái gì?”
Một loại thanh âm quái dị, như thể len lỏi vào nhận thức, nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Một luồng cảm giác hỗn độn khó tả quét khắp toàn thân, người phụ nữ nhất thời cảm thấy mình rơi vào một vực sâu ác mộng.
Nơi đó tràn ngập vẻ quái dị mà mỹ lệ rực rỡ, cô nhìn thấy vũ trụ thời kỳ sơ khai hình thành, cảm nhận được không gian rộng lớn vô biên, ý thức được sự quỷ quyệt sâu xa của đại dương.
Không khí xung quanh trở nên dính nhớp, tanh hôi, chân lý của vạn vật đang cuồn cuộn lao vào não bộ cô, như muốn làm nứt toác hộp sọ.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Tiếng gọi non nớt kéo cô về từ bờ vực ý thức sụp đổ.
Người phụ nữ hoảng hốt phát hiện, trên đỉnh đầu có một ánh nhìn tà ác, một viên ‘sao băng’ đã khóa chặt cô, đang trực tiếp lao về phía này.
“Chạy! Thần Thần, chạy mau!”
Cô ôm lấy con trai bỏ chạy, sau lưng bị sóng nhiệt cuồn cuộn đuổi tới.
Không còn kịp rồi.
Ý thức tuyệt vọng được điểm này, trước khi mất đi sinh mạng, người phụ nữ chỉ có thể dùng hết sức lực ném con trai ra phía trước.
Không lâu sau, Thần Thần cũng nghe thấy thanh âm kia: “Ngươi muốn cái gì…?”
“Nói cho ta nghe, Thần Thần, ngươi muốn ba ba về nhà đúng không…”
Cùng lúc đó, những người sở hữu dị trứng rải rác khắp nơi như chịu sự triệu hoán, không hẹn mà cùng nâng dị trứng lên, để bản thân lộ ra dưới bầu trời sao rực rỡ đáng sợ.
Trong ánh sáng mờ mịt như đêm đen bị chiếu sáng, bọn họ tận mắt nhìn thấy phôi thai phá vỡ vỏ trứng, hóa thành những con quái trùng béo mập tanh tưởi, phát ra thứ chú ngữ chói tai mà sinh vật trên hành tinh này tuyệt đối không thể phát ra, mà trong mắt vẫn giữ nguyên vẻ si mê.
“Cho ta.”
Quái trùng nói: “Thân thể của ngươi, tư duy của ngươi, linh hồn của ngươi.”
“Cho ngươi, tất cả của ta...”
Bọn họ chậm rãi giơ vũ khí sắc bén lên, như những người cam tâm tình nguyện hiến tế cho ác ma, chậm rãi cắt vào làn da chính mình.
Máu dơ bẩn chảy ra ngoài.
Bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được, chân lý vũ trụ đang theo từng điểm từng điểm chui vào mạch máu của họ.
Chúng đang chảy trong cơ thể nhỏ bé của con người.
Chúng cùng con người hóa thành một thể.
Ngày 26 tháng 12 năm 2021, lúc 0:22, nhiều khu vực của X Quốc đã chịu mưa sao băng tấn công, trong các thành thị lửa cháy bốn phía, tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi.
Ở khu vực do chính phủ tổ chức kiểm soát, từng chiếc, từng chiếc xe cứu hỏa phân công nhau lao nhanh về các tuyến đường, tiếng còi vang vọng đinh tai nhức óc.
Lực lượng bộ đội vũ trang cũng đã được điều động, mang theo súng ống ngăn cản đám đông hiếu kỳ tụ tập vây xem.
Các nhân viên phòng cháy chữa cháy được trang bị đầy đủ không chút do dự lao vào biển lửa, phân công nhau xông lên các tầng khác nhau. Bên trong làn khói dày cuồn cuộn, họ nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm giữa trung tâm phòng khách, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, mang dáng vẻ con người.
“Có thể nghe thấy tôi nói không?”
Nhân viên cứu hỏa vội vàng tiến lại gần, người đó làn da bị thiêu đốt đến tro đen, toàn thân sưng rộp, không hề có phản ứng gì với lời hỏi thăm.
“Có thể đi được không?”
Vẫn không có trả lời, có lẽ đã rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ.
Không thể lãng phí thời gian, nhân viên cứu hỏa xoay người, nửa ngồi xổm xuống làm tư thế cõng: “Lên đi, tôi đưa anh ra ngoài.”
“Nhanh lên!”
Sau mấy lần thúc giục, đối phương mới chậm rãi, rất chậm rãi áp thân lên lưng hắn.
Quá nặng.
Nặng vượt ngoài dự đoán.
Hơn nữa người này không ôm cổ hắn, chỉ dùng hai tay siết chặt lấy vai hắn, móng tay gần như cắm vào da thịt.
Cho rằng đối phương do hoảng loạn mà phản ứng như vậy, nhân viên cứu hỏa cắn răng không nhiều lời, chỉ biết cúi đầu, cố gắng chạy ra bên ngoài.
“Đơn vị 026 sắp trở về, chuẩn bị sẵn đội y tế!”
“Trên lưng anh hình như có người, chắc còn sống chứ? Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng cứu được một người.”
Từ xa đã nghe thấy tiếng hoan hô vui mừng của đồng đội, hắn vốn vừa vào ngành còn chưa đầy nửa tháng, lập tức ba chân bốn cẳng lao ra cửa lớn.
Nhưng lại không hiểu vì sao, người đón hắn không phải là nhân viên y tế, mà là từng hàng súng lạnh lẽo.
“Giơ tay lên!”
Tiếng quát vang lên phía sau.
Nhân viên cứu hỏa mờ mịt: “Các anh làm gì vậy? Tôi đang cõng người bị thương, anh ta cần được cấp cứu!”
Tổ vũ trang không chút dao động: “Nhắc lại lần nữa, đơn vị 026 lập tức giơ tay lên, từ từ buông xuống vật thể không rõ!”
Đáng giận! Một đám người lộn xộn hồ đồ!
“Vật thể không rõ gì chứ? Đây là...” Người đấy!
Là người tôi đã liều mạng cứu từ trong biển lửa ra! Chỉ là bị cháy đen trông hơi dữ tợn thôi mà?!
Bị hàng loạt nòng súng chĩa vào đầu, hắn giận dữ nghiêng đầu muốn nhìn lại tình trạng người bị thương trên lưng, nhưng lại hoàn toàn không đề phòng, chạm mặt một cái miệng đầy máu.
Mũi hắn bị hàm răng nanh dày đặc cắn một phát, căn bản không kịp kêu cứu, động mạch cổ liền bị cắn đứt.
Cơn đau kịch liệt cùng cảm giác xâm nhập dữ dội tràn ngập tri giác, máu tươi như cột nước phun trào.
Hình ảnh cuối cùng trong sinh mệnh của anh nhân viên cứu hỏa trẻ tuổi, là sinh vật không rõ màu sắc tro đen kia cúi đầu liếʍ láp, nhấm nháp... máu thịt cùng xương cốt của hắn, tứ chi bị xé rách, lôi kéo theo cách thức hoàn toàn trái ngược lẽ thường, da thịt rỉ ra từng lớp chất nhầy tanh tưởi.
“Quái vật...”
Hắn che cổ, dùng chút sức lực cuối cùng để lại cho thế giới lời trăn trối: “Nổ súng! Mau nổ súng!”
Bùm! Bùm bùm bùm bùm!
Mưa đạn nối tiếp dội tới, nhưng chỉ lưu lại vài vết bạc mờ nhạt trên lớp da của quái vật.
“Một tổ lùi 5 mét liên tục xạ kích! Tổ hai nhanh chóng sơ tán đám người xung quanh, tổ ba phân tán liên hệ các tổ hành động khác, nhanh!” Tổ trưởng vũ trang cầm lấy bộ đàm, “Đây là tổ hành động số 6 chi đội 3 khu Liễu, gọi chỉ huy trung tâm xin chi viện!”
Bị tiếng súng làm kinh động, quái vật ngẩng đầu, lắc lư lao về phía con mồi mới.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cùng loại sự kiện lần lượt tái diễn ở nhiều địa phương khác nhau.
Thành thị cháy rừng rực, tiếng súng và tiếng thét chói tai bị nuốt chửng.
Thấy quái vật, mọi người hỗn loạn chạy trốn, không biết rằng các nhân viên cứu hỏa vẫn tiếp tục dùng sinh mạng cứu giúp “đồng loại”.
Ít nhất, họ nghĩ đó là đồng loại.
Mà trong đám cháy, trong các tòa nhà, gần như tất cả những người đã bị quái trùng chui vào cơ thể đều sùi bọt mép, ngã xuống đất run rẩy.
Đợi sau một thời gian ngắn, bọn họ lại lần nữa đứng dậy.
Nhưng đã hoàn toàn biến đổi.