Cá Mặn Kiều Mềm Và Chó Hoang

Chương 12: Lần thứ hai đếm ngược - "Nổ" phòng thí nghiệm

Ngày mai chính là ngày tận thế thực sự bắt đầu, Lâm Thu Quỳ vốn định nói không đặt đồ ăn nữa.

Nhưng nghĩ đến cửa hàng nhà bọn họ có gần hai mươi nhân viên ngoại lai, cảm kích đơn hàng của cô đã giữ được công việc của bọn họ, lần trước còn tặng cô thêm hai phần thịt bò nấu nước, liền đổi lời nói: "Trên thực đơn có gì thì lấy đủ 50 phần. Nhưng tôi muốn đồ mới, các anh hôm nay chuẩn bị sẵn nguyên liệu và gia vị thật tốt, ngày mai hãng bắt tay vào làm."

Cửa hàng có tủ đông, mấy thứ này hẳn đủ để họ cầm cự một thời gian.

Nhân viên giao cơm nghe xong vui mừng ra mặt, vội vàng gật đầu đồng ý, vội vàng rời đi.

Tối 9 giờ, Lâm Thu Quỳ cuối cùng cũng tắm rửa xong, xác nhận cửa sổ đóng kín mít, rồi như thường lệ đi ngủ sớm.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng cũng đến 21 giờ 26 phút ngày 25 tháng 12 năm 2021.

Sương mù tượng trưng cho tai họa dày đặc bao phủ toàn bộ Lam tinh.

Đếm ngược lại lần nữa vang lên rõ ràng.

Khoảnh khắc đếm ngược biến mất, đầy trời sao sáng rực, cực quang ở cả hai cực Nam Bắc đồng thời bùng nổ.

Quầng sáng màu xanh u ám dày đặc, yêu dị, kịch liệt dao động ở phía chân trời, giống như một điệu vũ trừu tượng điên cuồng.

Hàng tỉ vật thể không rõ bốc cháy lao xuyên qua bầu trời, kéo theo những chiếc đuôi dài uốn lượn rơi xuống.

Đến lúc này, bầu trời đêm X quốc sáng rực như ban ngày.

Tại Trung tâm nghiên cứu virus sinh học quốc gia.

“Báo cáo sở trưởng! Phòng thí nghiệm D-8 xuất hiện dị thường, chuột bạch thực nghiệm chạy ra khỏi l*иg sắt, đang điên cuồng va chạm tấm kính phòng thí nghiệm!”

“Báo cáo sở trưởng! Phòng thí nghiệm E-11 xuất hiện dị thường, khỉ thực nghiệm đột phát cơ biến!”

“Báo cáo sở trưởng...”

“Báo cáo sở trưởng...”

Giữa những báo cáo hoảng loạn liên tiếp, một tiếng kêu khàn cả giọng đặc biệt vang lên: “Sở trưởng! Phòng thí nghiệm p4! Mau tới phòng thí nghiệm!”

Phòng thí nghiệm p4 thuộc cấp bậc an toàn sinh học BSL-4, xây dựng bằng thép không gỉ, hàn laser, đảm bảo luồng khí một chiều, trong trạng thái áp suất phụ, là phòng thí nghiệm có cấp bậc an toàn sinh học cao nhất mà loài người từng xây dựng.

Tính phong bế của nó có thể nói được tuyệt đối đảm bảo, quốc tế thường sử dụng để nghiên cứu các loại vật chất cực kỳ nguy hiểm và trí mạng, như virus Ebola.

Lúc này, để ngăn cách phóng xạ, bảo đảm ‘thiên thạch’ không bị rò rỉ, Bộ trưởng bộ bảo an Ngô Trừng Tâm quyết định đem toàn bộ ‘thiên thạch’ thu thập từ khắp nơi trong nước tập trung đặt ở đây.

Nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm được phương pháp tiêu hủy hiệu quả.

Điều đó có nghĩa, hiện tại phòng thí nghiệm p4 đang chứa mấy trăm nghìn viên ‘thiên thạch’, có thể nói là kho virus siêu cấp chưa từng có.

Một khi nơi này xảy ra sự cố, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!

Trong hành lang, ánh sáng đỏ nhấp nháy khắp nơi, tiếng báo động vang vọng khắp hành lang. Sở trưởng viện nghiên cứu gần 60 tuổi, đầu bạc trắng, bước chân vội vàng. Đến khi chạy đến phòng điều khiển đối ứng, mồ hôi lạnh mới túa ra: “Xảy ra chuyện gì? Những ‘thiên thạch’ đó...”

Ánh mắt chuyển tới màn hình theo dõi, ông lập tức nghẹn lời.

Đây là phòng thí nghiệm p4 đầu tiên được thành lập trong cả nước, hoàn thành đã 5 năm, từng tiếp nhận vô số sinh vật thực nghiệm, từng nghiên cứu các loại virus ác mộng khiến người nghe đến tên đã sợ vỡ mật.

Hai ngày trước, để thêm an toàn chứa đựng ‘thiên thạch’, họ gần như dọn sạch thiết bị thực nghiệm bên trong, nhanh chóng đưa vào một loạt tủ lạnh nhiệt độ siêu thấp, dùng làm tuyến phòng hộ an toàn đầu tiên cho ‘thiên thạch’.

Đến bây giờ, những tủ lạnh giá trị chế tạo cực kỳ đắt đỏ đó đã biến thành những mảnh vụn đầy đất, những ‘thiên thạch’ từng được cẩn thận bảo tồn trong hình tròn đã biến mất không tung tích, thay vào đó là đầy những sinh vật trong suốt nhiều màu sắc khắp nơi...

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Nhìn chúng, giống như đồng thời nhìn thấy sâu mềm, bò cạp, nhện, còn có các loại côn trùng vặn vẹo hỗn hợp, sau lưng mọc ra cánh xương to lớn, cả người đầy những gai nhọn khiến người ta dựng tóc gáy.

“Chúng đang tấn công cửa phòng thí nghiệm!”

Trong màn hình, đám phi trùng liên tục kết hợp thành hình người quái dị, phía sau có một cái đuôi dài mảnh giống như roi ăn mòn, chính xác quất mạnh vào khung cửa ở mép phòng.

Tường thép phát ra những tiếng xèo xèo, mặt đất bắn lên vài giọt chất lỏng màu xanh sẫm lấm tấm.

“Chúng ta có thể chịu đựng được không?”

Sở trưởng nghe thấy chính giọng mình hỏi như vậy.

“Nguyên vật liệu xây dựng phòng thí nghiệm p4 là... độ cứng đạt đến... theo lý thuyết mà nói, hẳn là...”

Có thể là do tinh thần hoảng hốt, nhân viên liên quan trả lời khi to khi nhỏ. Hắn còn chưa nói dứt lời, mặt tường phòng thí nghiệm giống như bụng của thai phụ sắp sinh, phình ra đến cực hạn, không chịu nổi gánh nặng mà vỡ tung.

Bầy phi trùng chen chúc bên trong đồng loạt lao ra, phát ra tiếng ong ong cuồng hoan.

Máy theo dõi bị cánh phi trùng che kín, phòng điều khiển lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.

“Sở... Sở trưởng, hiện tại phải làm gì? Có... Có cần sơ tán mọi người không...?”

Có người nhỏ giọng dò hỏi, sở trưởng nhắm mắt.

Đã không còn kịp nữa rồi.

Ngay cả phòng thí nghiệm p4 cũng không thể trụ nổi hai phút, thứ này đã khuếch tán ra ngoài...

Nghĩ đến toàn bộ viện nghiên cứu khoa học có tổng cộng 262 nhân viên, ông cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ kiểu cũ của mình, không khỏi nặng nề thở dài: “Không còn kịp nữa rồ.”

Sau đó hạ đạt mệnh lệnh: “Lập tức đem tình hình nơi này báo cáo cho Bộ trưởng Ngô, sau đó theo thứ tự phong tỏa tòa nhà phòng thí nghiệm p4, khu Đông, khu Tây cùng toàn bộ trung tâm nghiên cứu! Đừng quên thông báo cho tổ võ trang tiếp quản trung tâm phòng điều khiển, bất cứ lúc nào chuẩn bị khởi động thiết bị nổ mạnh!”

Y khu - Liễu Bắc Thành.

Nửa đêm, Thần Thần - bạn nhỏ dậy đi WC, ngửa đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao băng cuồn cuộn, không khỏi trợn tròn mắt nhỏ, chớp mắt liên tục.

“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Lại có người bắn pháo hoa!”

Tung tăng chạy vào phòng ngủ chính, cậu vẻ mặt hưng phấn, dùng sức đẩy người mẹ đang ngủ say trên giường: “Mẹ, dậy đi nhanh lên!”

“Thần Thần, sao con còn chưa ngủ? Có phải lại muốn bị đánh không!”

Bị đánh thức, người mẹ vô cùng bực bội, ngoài ý muốn chạm phải ánh mắt ủy khuất của đứa con trai sáu tuổi.

“Có pháo hoa mà.” Cậu trề môi, giọng nũng nịu nói: “Ba không có ở nhà, con biết mẹ chắc chắn không vui, nên muốn dẫn mẹ đi xem pháo hoa...”

Cái gì vậy, trẻ con cái đầu nhỏ xíu mà tâm tư nhiều thế.

Người mẹ chuyển giận thành cười, ngáp liên tục đứng dậy.

“Ở đâu có pháo hoa?”

Căn bản không nghe được tiếng gì cả.

Nhưng trên tin tức có nói, đêm nay sẽ có mưa sao băng gì đó, còn dặn không nên ra ngoài xem, Thần Thần thì thao thao bất tuyệt.

“Ngay bên ngoài thôi, mẹ, con dẫn mẹ đi xem!”

Cậu nhỏ hưng phấn kéo mẹ đi ra ban công, người mẹ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy tinh quang lấp lánh tựa như cá bơi lội.

Đây vốn nên là một màn lãng mạn mộng ảo, cô lại bỗng nhiên sinh ra nỗi sợ hãi vô biên, mơ hồ cảm thấy đó không phải là ánh sao, mà là vô số cặp mắt tràn ngập ác ý, giống như những con quái vật đói khát trong rừng, đang ngọ nguậy rình rập linh hồn của họ.