"Hiện tại là ngày 23 tháng 12 năm 2021, theo giờ Kinh khu là đúng 9 giờ. Đêm qua, tại các nơi trên thế giới đều xuất hiện hiện tượng mưa sao băng siêu cường hiếm thấy. Báo cáo quan trắc cho thấy, lần này loại mưa sao băng có giá trị lưu lượng đạt tới khoảng 300.000 viên, kéo dài liên tục 2 giờ 14 phút, quy mô lần này đã phá vỡ kỷ lục mưa sao băng lớn nhất trong lịch sử..."
"Chuyên gia chỉ ra, "mưa sao băng" vốn chỉ là hiện tượng thiên văn có quy luật, có thể dự đoán được, do sao băng bay vào tầng khí quyển địa cầu tạo thành. Trong đó, gần như tất cả sao băng đều có thể tích nhỏ bé, đến mức không thể xuyên qua tầng khí quyển để rơi xuống mặt đất."
"Nhưng lần này nguyên nhân gây ra loại mưa sao băng này vẫn chưa rõ ràng. Tại các khu vực Đông Nam, Đông Bắc và Tây bộ quốc gia ta đã rơi xuống một lượng lớn "thiên thạch" không phù hợp với quy luật vật lý. Trước mắt tạm thời chưa dẫn đến thương vong..."
"Những "thiên thạch" này có đường kính 3 centimet, bề ngoài ở trạng thái nửa trong suốt, rất có khả năng có liên quan đến hiện tượng đếm ngược thần bí từng xuất hiện trên phạm vi toàn thế giới trước đây. Trước khi cơ quan chính phủ liên quan xác nhận tính an toàn, khuyến cáo đông đảo thị dân cố gắng tránh tiếp xúc với những vật chất này. Nếu ngoài ý muốn phát hiện "thiên thạch", xin lập tức gọi 100 báo cho bộ phận An Bảo nhân dân khu vực, hoặc chủ động giao nộp lên cơ quan cấp chính phủ tại khu vực đó..."
Trong phòng tối, giọng nữ đọc từng chữ rõ ràng.
Qua hồi lâu, người trên giường gian nan xoay người, tắt đi tin tức buổi sáng tự động phát đúng giờ.
Hôm nay hình như là ngày có chuyện quan trọng?
À, tận thế.
Lâm Thu Quỳ với khuôn mặt đầy vẻ buồn ngủ mà bò dậy, túm chặt mành hai bên, xoẹt một tiếng kéo ra.
Quái vật, máu tươi, thi thể, khắp nơi lan tràn tuyệt vọng cùng trật tự xã hội sụp đổ... những cảnh tượng linh tinh kia vẫn chưa hề có.
Ngược lại, con đường dưới ký túc xá sạch sẽ, kiến trúc hoàn hảo, nơi xa nhà ăn tỏa ra mùi thức ăn nóng hừng hực.
Trên con đường ầm ĩ náo nhiệt, dòng người chen chúc xô đẩy, tràn đầy học sinh vội vàng khóa học. Ngoài việc ở ngoài kia vẫn còn nhàn nhạt lớp sương xám chưa tan, tất cả đều hết sức bình thường.
“Đã nói tận thế đâu rồi, lão bản?”
Vấn đề cả nửa ngày cũng không ai trả lời, hệ thống đại khái là vẫn ngủ đông như thường lệ.
Thôi vậy.
Một hơi ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ, giá trị mệt nhọc cũng có chút giảm bớt, bụng cũng theo đó mà kêu thầm. Đơn giản rửa mặt xong, Lâm Thu Quỳ khoác lên một chiếc áo lông vũ, chuẩn bị hiếm hoi chăm chỉ đi qua phố ăn vặt đối diện trường học mua bánh bao nhân nước ăn.
Phố ăn vặt cũng là phố mỹ thực, ngăn cách với khu sinh hoạt Khánh Đại chỉ bởi một công viên không lớn.
Công viên có một con mèo hoang tam thể đóng quân, do hàng năm nằm ở cửa lớn khu sinh hoạt giả bệnh ăn vạ mà nổi tiếng, được gọi là Bành Bành.
Một tháng trước, Bành Bành sinh ra một ổ mèo con. Lo lắng chúng không chịu nổi mùa đông, những người tình nguyện trong trường đã giúp đỡ riêng, cấp nước cấp thức ăn đúng giờ, chuẩn bị đợi nhóm mèo con đủ hai tháng sẽ ra nhận nuôi, tiện thể cũng bắt mẹ chúng nó đi triệt sản.
Lâm Thu Quỳ có tiền có rảnh, thỉnh thoảng đi ngang qua công viên, cũng sẽ thuận tiện cho chúng một chút đồ ăn vặt, đồ hộp linh tinh.
Lúc này, cô mang theo túi thức ăn mèo Bành Bành yêu nhất, dinh dưỡng cân đối lại mỹ vị, vào ngày thường, nó sớm đã vứt bỏ mèo con mà lao lên ăn ngấu nghiến.
Hôm nay không biết làm sao, đối mặt với đồ ăn quen thuộc, kim chủ quen thuộc, gia hỏa này vẫn lạnh nhạt ghé vào biệt thự mèo không nhúc nhích. Đôi mắt mèo màu xám vốn nên tròn trịa, nay lại khác thường dựng đứng như kim châm.
“Mấy ngày không tới liền không nhận người nữa à?”
Lâm Thu Quỳ xé giấy niêm phong, lại hướng về phía ổ mèo gọi bậy em trai.
Ai ngờ mùi hương của thức ăn mèo không những không khiến Bành Bành buông lỏng đề phòng, ngược lại càng chọc nó thêm nôn nóng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, uy hϊếp hung ác.
Mà lúc này, người cho ăn cũng phát hiện có chỗ không thích hợp: Phụ cận ổ mèo tựa hồ... tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt?
Nhìn kỹ, móng vuốt và đệm thịt của mèo mẹ đều ngưng tụ một tầng màu đỏ sậm kỳ quái. Hình như là máu.
Bị thương khi đánh nhau sao?
Còn đám mèo con kia...
Lần theo mùi khí khó chịu đẩy bụi cỏ ra, ngay tại nơi cách ổ mèo không đến ba bước, đầy đất là những phần tay chân còn lại đã bị chặt đứt nát vụn, thình lình đập vào mắt cô.
Bành Bành lần này sinh tổng cộng bảy mèo con, đám mèo con chưa từng tiếp xúc nhiều với nhân loại, nhưng đối với những học sinh lui tới lại rất tin cậy, vừa nghe có người gọi mẹ chúng, liền tung tăng chạy ra liếʍ ngón tay, vô cùng đáng yêu.
Hiện tại, chúng nó đều không ngoại lệ mà nằm ở chỗ này.
Có con bị mở ruột, có con hai mắt bị thủng lỗ, còn có hai con đầu đều bị phá hủy. Ai làm?
Lâm Thu Quỳ nhíu mày, vừa định thông báo cho người tình nguyện, thì dư quang lại nhìn thấy một đôi huyết nhục dữ tợn giật giật, một con mèo con toàn thân đầy máu từ trong thi thể chui ra.
Nó còn nhỏ lại gầy, khập khiễng bò đến dưới chân cô, há miệng phun ra một búng máu. Sau đó liền kiệt sức ngã bên chân cô, hai mắt mở trừng trừng, cứ như vậy thẳng tắp mà nhìn cô.
“Meooooo!!!”
Nhìn thấy con mình, mèo mẹ đột nhiên dựng lông, hung ác phát ra hơi thở, thả người lao mạnh tới.
Lâm Thu Quỳ theo bản năng giơ tay bảo vệ mèo con.
Trong nháy mắt, tay áo bị mèo xé thành vài mảnh vải vụn. Trên mu bàn tay kéo dài tới khuỷu tay, xuất hiện nhiều vết thương dài và sâu, đau đến mức cô tê cả người, mà Bành Bành, vốn dĩ thân thiết với người và dịu ngoan lại thờ ơ.
Nó hạ thấp thân mình, sống lưng cong căng chặt, ánh mắt đầy oán hận mang theo nhân tính, như thể nhân loại cướp đi vật yêu quý của nó. Cuối cùng từng bước một chậm rãi lui vào sâu trong bụi cỏ, biến mất trong bóng tối, không thấy nữa.
Tình huống gì đây?
Thứ này lại là cái gì?
Lâm Thu Quỳ bế mèo con lên, ngoài ý muốn phát hiện dưới thân mèo có một viên đồ vật giống như đạn châu.
[Đừng chạm vào.]
Trong đầu vang lên một giọng nam, ngữ điệu bình tĩnh mà lạnh lùng.
Lâm Thu Quỳ hỏi: “Có nguy hiểm?”
[Cố gắng tránh tiếp xúc trực tiếp.]
Nghĩa là có thể tiếp xúc gián tiếp sao?
Từ túi áo khoác móc ra một đôi găng tay len, thì bỗng nghe phía sau truyền đến một tiếng kinh hô.
Lâm Thu Quỳ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó hai mét, một nữ sinh mặc áo khoác len đang dùng tay cầm một viên ‘đạn châu’ kỳ quái khác.
Lòng bàn tay nữ sinh bị vũ khí sắc bén cắt vỡ, máu tươi theo đường vân chảy xuống cổ tay, một phần hoàn toàn thấm vào trong ống tay áo, một phần nhỏ tí tách tí tách nhỏ xuống nền đất. Nhưng bản thân cô ấy dường như không có cảm giác gì, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm viên đạn châu.
Một phút.
Hai phút.
Ước chừng năm phút trôi qua, người đó như bức tượng đứng yên tại chỗ, khóe miệng dần dần nở ra nụ cười.
"Này, bạn học..."
Lâm Thu Quỳ cởϊ áσ khoác, dùng thân thể ấm áp bao lấy mèo con, định tiện thể nhắc nhở nữ sinh chú ý một chút miệng vết thương.
Đối phương nghe thấy tiếng, phản ứng lại giống như gặp phải cướp bóc.
Nữ sinh lập tức chắp hai tay lại, đem đạn châu gắt gao nắm trước ngực, quay đầu liếc cô một cái với ánh mắt tràn ngập thù địch, sau đó cất bước chạy về hướng ngược lại.
"..."
Kỳ quái thật.
Lâm Thu Quỳ thu hồi lực chú ý, khom người nhặt viên đạn châu trên mặt đất lên.
Đây là một viên thân thể trong suốt có đường kính không quá ba centimet, chất liệu mềm mại, bên ngoài bao trùm một lớp chất nhầy bóng loáng tanh hôi.
Sau khi phá vỡ lớp chất nhầy, bằng mắt thường có thể thấy trên bề mặt viên cầu tồn tại những hoa văn nhỏ bé. Tầng tầng lớp lớp, quấn quýt liên miên, thoạt nhìn khiến người ta liên tưởng đến lốc xoáy vân tay. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, nó không có điểm bắt đầu, cũng không có điểm kết thúc.
Xa vượt quá sự lý giải thông thường của nhân loại đối với đồ án, lại càng tinh diệu. Khi bạn cẩn thận nhìn chằm chằm vào nó, liền sẽ sinh ra một loại cảm giác mơ hồ: nó là vật sống.
Đúng vậy. Thứ này có lẽ là một loại đồ án phức tạp, có thể mê hoặc hai mắt và đại não con người, là một loại văn tự cổ xưa xa xăm hoặc một loại mật mã chưa được giải mã. Tóm lại, nó tuyệt đối không chỉ là những vòng tròn đại đồng tiểu dị.
Nó không đơn giản như vậy.
Bên ngoài đạn châu lượn quanh từng đợt tơ hồng mảnh, ngay chính giữa là một cái hạch màu xanh lục đậm, hình dạng lởm chởm khó miêu tả.