Sự quan tâm nhiệt tình của người nhà, nhiều tới mức khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Liêu xiêu trò chuyện thêm vài câu, Lâm mẹ lại nhắc tới "giao võng", giao võng chính là khu vực giao lưu giả thuyết duy nhất trong nước.
Năm năm trước, hai vợ chồng dẫn con gái lên núi du xuân, ngoài ý muốn cứu được một con bạch hồ ly. Sau mạng con hồ ly bị chặt đứt chân về nhà chăm sóc vài tháng, vận khí của hai người bỗng dưng tốt lên một cách khó hiểu, ngày ngày trúng thưởng, thiếu gì được nấy.
Về sau, hồ ly rời đi, cha mẹ nhà họ Lâm nhờ vào thể chất cẩm lý mà leo lên top bảng tìm kiếm nóng của Giao Võng, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi. Rất nhiều cư dân mạng thuận tay mò vào tài khoản của họ, bên trái là câu "Ba mẹ còn thiếu con gái không? Con có thể tự nuôi sống mình!", bên phải là câu "Aaa! Cho tôi cọ chút vận may đi, cầu xin mà!"
Dần dần, hai người vinh hạnh được trao danh hiệu "cha mẹ quốc dân", số lượng con trai con gái trên mạng tự nhận làm con của họ cũng tích lũy tới gần sáu con số.
Chuyện nạn đói này, mặc kệ người khác tin hay không, chỉ cần nói ra, trong lòng bọn họ mới thấy yên tâm.
Đã ba mẹ quyết định rồi thì con trai cũng không thể không theo. Tính luôn từng đứa một, đều bị ân cần giáo huấn xong rồi phải chia sẻ bài nhắc nhở mọi người chuẩn bị lương thực trên vòng bạn bè WeChat.
Chỉ có cô con gái út bảo bối là không bị cưỡng ép yêu cầu.
Bất quá nguyên chủ vốn dĩ cũng là một người có chút danh tiếng trên mạng, động động ngón tay là xong, cho nên Lâm Thu Quỳ cuối cùng vẫn bỏ ra vài giây, copy paste bài chia sẻ từ các anh rồi đăng lên.
Về phần có ai thực sự làm theo không, vốn cũng chẳng phải việc của cô, pháo hôi như cô, đâu định đoạt nổi điều gì.
Đăng bài xong, cô lập tức tốc hành lướt tài khoản phụ.
Dù phía trước đã liên tiếp xuất hiện đề tài nóng nhất, quả nhiên, ngoài đếm ngược thì vẫn là đếm ngược.
Từ những tài khoản nổi tiếng trong giới chuyên môn đến cư dân mạng bình thường, gần như toàn dân đều đổ dồn sự chú ý chưa từng có vào hiện tượng kỳ lạ này.
Có người đoán là công nghệ khoa học mới, có người nói là trò đùa dai.
Bên trái nhảy ra một người yêu thích thiên văn tuyên bố: đã dùng phương pháp chuyên nghiệp loại bỏ khả năng là do con người tạo ra; bên phải lại nhảy ra một "chuyên gia nào đó" chắc chắn nói rằng tất cả chỉ là hiện tượng giả tạm thời do hạt vận động trong không khí tạo thành, mấy ngày nữa sẽ tự biến mất, mọi người không cần quá chú ý, cũng không cần hoảng loạn.
Nhưng ngay sau đó, tin vả mặt tới liền: năm công ty hàng không nổi tiếng liên tiếp tuyên bố ngừng hoạt động.
"Cái này tuyệt đối không phải trình độ mà khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại có thể đạt tới!"
"Cá nhân tôi cho rằng, khả năng cực lớn đây là một phương thức giao lưu đặc biệt nào đó chưa được phá giải, đến từ văn minh ngoài hành tinh! Đây có thể là lời đáp trả của chúng nó gửi đến Lam Tinh, nhưng chưa chắc mang thiện ý! Dù có đáp lại hay không, chuyện này đều liên quan đến vận mệnh của nhân loại, chúng ta cần phải hết sức cẩn trọng!"
Một người yêu thích khoa học viễn tưởng kích động nói như thế.
Nghe chẳng hiểu gì cả.
Đành bỏ qua.
Lúc này khoảng chừng 8 giờ 15 phút tối, ngoài cửa sổ trời đã đen như mực. Qua lớp kính, vẫn có thể nhìn rõ màn sương đen đặc ngoài kia.
Màu sắc của nó u ám, bố trí hỗn tạp, như thể vượt xa mọi định lý và quy luật thế gian, lặng lẽ di chuyển với tốc độ mắt thường khó phân biệt. Giống như một đám côn trùng dày đặc, không một tiếng động, lặng lẽ bủa vây cả thành phố, thậm chí toàn bộ tinh cầu, nhốt vào trong nhà giam do chính chúng tỉ mỉ dựng nên.
Lắng nghe.
Nếu tĩnh tâm mà nghe, thậm chí còn có thể lờ mờ nghe thấy, từ trong lớp sương mù ấy phát ra một loại âm thanh trầm thấp kỳ dị. Vừa giống như tiếng côn trùng rung cánh tần số cao, vừa giống như một loại ngôn ngữ cổ xưa mà nhân loại chưa từng biết đến, lặp đi lặp lại những chú ngữ mơ hồ. Bên trong âm thanh ấy ngập tràn ác ý, đủ để khiến mọi sinh vật nghe thấy vì nó mà điên cuồng.
Ảo giác sao?
Lâm Thu Quỳ nhăn nhó lỗ tai, như thể lại nghe không được nữa.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía lớp sương mù dày đặc trên cao. Trong không trung, mặc cho nhân loại cẩn thận thử nghiệm thế nào, cho dù thuyết xôn xao tranh luận ra sao, thì bảng đếm ngược vẫn lặng lẽ treo ở đó. Không lệch một ly, bên cạnh còn tản ra một vầng sáng nhu hòa, dưới bầu trời đầy sao càng trở nên nổi bật, lặng lẽ từng giây từng phút nhảy xuống.
01:45:00.
Đêm nay, chắc chắn có rất nhiều người sẽ ngẩng đầu mong chờ, muốn tận mắt chứng kiến sau khi đếm ngược kết thúc rốt cuộc sẽ xảy ra điều gì.
Chỉ là, chuyện này thì liên quan gì tới cá mặn đâu.
Đối với cô mà nói, cho dù sáng mai có là tận thế đi chăng nữa, thì đêm nay cũng phải ngủ một giấc ngon cuối cùng mới được.
Đã mệt mỏi rã rời, Lâm Thu Quỳ không chút do dự kéo rèm cửa che ánh sáng lại.
Tắt đèn, ngủ.
10 giờ đúng theo giờ Kinh khu của Lam Tinh, dòng số ánh sáng nhàn nhạt kia chợt dừng lại một thoáng, cuối cùng chậm rãi đi tới điểm kết.
Ngay sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của vô số đôi mắt, nó biến mất nơi chân trời xa xăm.