Chiều ngày 22 tháng 12 năm 2021, Khánh Thành đột nhiên xuất hiện sương mù.
Sương mù bất ngờ bao phủ khiến giao thông thành phố tê liệt, còi xe trên đường vang lên hết đợt này đến đợt khác. Lâm Thu Quỳ ngồi tựa vào ghế phụ, vừa dùng phần mềm tìm vé xe, vé máy bay trong ngày để về nhà, vừa thất vọng phát hiện tất cả đều hiển thị "hết vé".
Trong lịch sử trò chuyện, có cả đống cuộc gọi chưa được kết nối cách đó một giờ.
Toàn bộ đều là số điện thoại của ba mẹ và các anh nhà họ Lâm, bình thường chỉ cần gọi là lập tức bắt máy, hôm nay lại đồng loạt không hẹn mà máy bận hoặc không liên lạc được.
Tuy vậy, hệ thống không phát ra cảnh báo, chứng tỏ hiện tại người nhà họ Lâm vẫn an toàn, chỉ là đại khái đang bận chuyện gì đó.
Cô gõ bàn phím vài cái, gửi tin nhắn vào nhóm WeChat gia đình: "Ba mẹ, anh, Khánh Thành lạnh chết người, ở trường học cũng chán ngắt chẳng có gì vui, con muốn xin nghỉ về nhà. Con dẫn theo mười mấy bạn, tụi con muốn làm tiệc ở nhà, nếu không ổn còn tính ra ngoài cắm trại, nướng BBQ các kiểu, mau chuẩn bị đồ giúp con nhé."
"Gạo mì linh tinh cần rất nhiều, mấy cô gái ăn khỏe lắm. Thịt, đồ ăn chay đều phải chuẩn bị. Chocolate, bánh nén khô loại nào nhiệt lượng cao thì càng tốt, còn cả mì ăn liền, cơm tự nhiệt. Quần áo dệt tốt, trang phục và giày dép cho dã ngoại cũng phải mua đầy đủ, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt. Mua xong nhớ chụp ảnh cho con xem, nhìn ảnh rồi con mới về, biết không?"
Cố tình dùng giọng điệu tùy hứng làm nũng như tiểu công chúa, nói đến mức này, dựa vào sự cưng chiều vô điều kiện của nhà họ Lâm đối với nguyên chủ, chắc chắn bọn họ sẽ ngoan ngoãn làm theo.
"Mỹ nữ, đã tới thị trường bán sỉ nông sản phẩm! Xe dừng ở bên này, tối nay sẽ kéo hàng tới địa chỉ cô đưa. Tiền cọc 500 đồng, đúng không?"
Tiếng tài xế xe tải thét to kéo tâm thần Lâm Thu Quỳ trở lại.
Tham khảo theo quy trình phổ biến trong tiểu thuyết mạng, cô thuê một chiếc xe tải và một kho nhỏ, để thuận tiện chất hàng bên ngoài, tránh bị nghi ngờ khi vận chuyển lượng lớn vật tư.
Vừa xuống xe, cô liếc nhìn đồng hồ, cách lúc đếm ngược xuất hiện đã trôi qua hai tiếng, ven đường sương mù dường như lại dày đặc thêm.
Thị trường bán sỉ nông sản, đúng như tên gọi, bán đầy đủ tất cả sản phẩm nông nghiệp. Từ gạo, mì, bột, lương thực, rau quả, đến gia súc, thủy sản, đồ ăn chín, dược liệu tự nhiên, chế phẩm thực phẩm...
Phóng mắt nhìn quanh, thứ gì cần cũng có.
Biết được hệ thống cung cấp không gian không có khái niệm thời gian, chỉ bảo quản được vật thể không có sinh mệnh, Lâm Thu Quỳ không ghé qua khu gia cầm sống, mà quấn chặt áo khoác, dồn hết chú ý vào các khu khác, đi hết chỗ này tới chỗ kia quan sát, thẳng đến khi trong lòng đã nắm được đại khái, mới thỉnh thoảng dừng lại hỏi:
"Gạo bán thế nào?"
"Đồ hộp có loại nào khác không?"
"Thịt khô chỉ có vậy thôi à? Có lạp xưởng không?"
Cả buổi chiều gần hai tiếng đồng hồ, gần như tất cả tiểu thương đều chú ý tới cô gái nhỏ trang điểm xinh đẹp, thần sắc mệt mỏi này.
Một khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, gần như bị khẩu trang che kín, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh. Cô như người mộng du, đi tới đi lui trước các quầy hàng, thỉnh thoảng vươn hai ngón tay thon dài từ tay áo lông xù ra, nâng niu ngắm nghía hàng hóa, rồi lại hỏi giá từng món.
Mua xong cũng không mặc cả, giá vừa phải là cô lập tức mở miệng mua cả trăm túi, cả trăm ký, vô cùng phung phí. Giá nếu không hợp ý, cô chỉ gật đầu, không nói lời nào quay đi, căn bản không thèm quay đầu nhìn lại.
Nhìn dáng vẻ này, đúng là một khách hàng lớn!
Mọi người phản ứng kịp lập tức vội vã tươi cười, kính cẩn mời chào, tranh nhau quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa nhà mình, vừa báo giá hợp lý vừa thực tế để hấp dẫn vị khách lớn này.
Bị đám đông vây quanh quá nhiệt tình, Lâm đại tiểu thư - Lâm tài chủ hoa cả mắt, cuối cùng chọn mua hai trăm túi gạo và bột mì, hai trăm thùng đồ hộp đủ loại, mấy trăm khay trứng gà, trái cây, rau củ và nấm tươi, mấy trăm con gia cầm gia súc đã được sơ chế như gà, vịt, heo, ngỗng, cá, tôm, cua, cùng với lượng lớn rau củ muối chua, thịt khô, thịt hun khói, dầu ăn, muối, giấm, đường và các loại gia vị khác.
Chớp mắt đã tiêu tốn hơn mười mấy vạn, phải chia ra chất hàng lên xe nhiều lần.
Cô lấy lý do kiểm kê hàng hóa để chui vào cốp xe, thực ra là để từng nhóm thu hồi vật tư vào không gian, chỉ để lại hơn một nửa hàng hóa bên ngoài để tránh bị chú ý.
Sau đó, cô đi sang khu bán sỉ quần áo gia dụng nông sản bên cạnh, vẫn theo cách "vẽ hồ lô" mua sắm: mấy trăm bộ quần áo chắc chắn bền bỉ, giày leo núi, đồ bảo hộ thoáng khí, nội y đồ lót giữ nhiệt chuẩn bị cho mùa đông...
Cùng với một đống quần áo mặc thoải mái tại nhà, nam nữ già trẻ, cao thấp mập ốm đủ kiểu dáng, bất kể có dùng tới hay không, cứ mua gom hết rồi tính sau.
Ăn mặc và ngủ nghỉ, đã giải quyết xong hai hạng mục quan trọng trước, còn lại đồ dùng sinh hoạt thì chưa vội đi gom.
Bốn giờ chiều, Lâm Thu Quỳ bước vào cửa hàng bán đồ dùng dã ngoại bên ngoài, mua một đống dây thừng, đèn pin, ống nhòm, la bàn, mũ bảo hiểm, bản đồ, ba lô leo núi, áo mưa, kính bảo hộ, lều trại, túi ngủ, võng, bộ dụng cụ cấp cứu. Cô còn mua thêm bốn chiếc xe đạp việt dã, sáu thanh đao dài loại ngoại cỡ, giá cả đều đắt đỏ, chất lượng thuộc loại hàng cao cấp.
Trên đường phố gần đó dễ dàng tìm thấy tiệm thuốc, cô cũng lần lượt ghé mua.