Tiếng mắng to đến rung trời, biểu cảm cũng cực kỳ vặn vẹo. Nói xong, cô hùng hổ nhảy xuống khỏi ghế, quay đầu rời đi.
"Lão bản hệ thống, nhiệm vụ hoàn thành chưa?"
Hệ thống trầm mặc một lát rồi nói:
[Kiểm tra đo lường phát hiện ký chủ cố ý lợi dụng sơ hở cốt truyện, hành vi xấu, phạt thẻ vàng.]
Ba thẻ vàng sẽ triệu hồi một thẻ đỏ.
Ba thẻ đỏ sẽ lập tức bị mạt sát tại chỗ.
Quy tắc của hệ thống là như vậy, không cần để ý.
Dù sao tiểu pháo hôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ, sau này chỉ cần an tâm hưởng thụ cuộc sống bình bình an ổn của phú bà là được.
Ngoài cửa gió lạnh thổi vù vù, Lâm Thu Quỳ co rúm như chim cút. Trong đầu cô chỉ nghĩ nhanh chóng quay về ký túc xá, bật điều hòa, nằm ngủ đến tận thế rồi tính tiếp.
Nhưng mà...
"Ủa, các cậu mau nhìn! Kia là cái gì? Máy bay sao?"
"Má ơi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật, làm sao có thể chứ?"
Cả sân thể dục rộng lớn, tất cả học sinh đều ngừng bước, ngẩng đầu nhìn về cùng một hướng.
Gì vậy?
Lâm Thu Quỳ ngáp dài, lười biếng nâng mí mắt, liếc thấy chân trời xuất hiện một dãy con số.
12:00:00.
Một dãy số màu tro đen, quanh thân bao phủ sương mù quái dị mơ hồ, treo lơ lửng giữa không trung phía đông.
Dưới ánh mắt chăm chú của muôn vàn người, dãy số kia đột nhiên chuyển động theo cách cực kỳ khó tin, tựa như vô số ruồi đen biến thành những hạt vật chất sống động, trong nháy mắt tán loạn, rồi lại ngay lập tức tụ lại thành hình dạng mới.
11:59:59.
11:59:58.
"Nó động rồi! Đang động kìa!" Đám học sinh không kiềm được kinh hô: "Đây là đếm ngược?"
Chúc mừng, đáp đúng rồi, chính là đếm ngược.
Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy nó, Lâm Thu Quỳ đã biết, cô nghĩ sai rồi, sai toàn bộ.
Chỉ vì tiểu thuyết "Đô Thị Nữ Thần" là bộ văn đô thị đại bạo toàn mạng, ba lần liên tiếp chiếm hạng nhất bảng nữ tần, nữ chính Đồng Giai nhờ tính cách lạnh lùng độc lập mà hút fan điên cuồng, nhân khí cao không thể địch nổi.
Sau khi kết thúc "Đô Thị Nữ Thần", vì hàng trăm vạn độc giả yêu cầu, tác giả mở thêm một quyển tỷ muội văn tên là "Mạt Thế Nữ Vương".
"Vẫn là nữ chính ấy, nam chính ấy, thậm chí vai phụ và pháo hôi cũng giống, chỉ là đổi sang hai thế giới hoàn toàn đối lập, đi hai con đường hoàn toàn khác biệt, hay đến muốn mạng! Các tỷ muội mau xem, không xem không phải là người yêu thích nữ chính!"
Đây là lời quảng cáo cho người đọc phổ biến lúc đó.
Mà dãy đếm ngược xuất hiện chính là dự triệu tận thế trong "Mạt Thế Nữ Vương".
Lâm Thu Quỳ chưa từng đọc quyển truyện đó, chỉ tình cờ một lần lướt qua phần văn án tóm tắt, nhưng không hiểu sao lại nhớ kỹ một câu: khi đếm ngược kết thúc, đó là lúc tân thế giới giáng lâm.
Còn có trang web diễn đàn từng nổi bần bật câu hài kịch:
"Giai tỷ vĩnh viễn là Giai tỷ! Là kiều nữ ngút trời bức người trong đô thị, nhưng đến mạt thế ngày đầu tiên ra cửa hai bước đã bị quái vật xé xác, hahahahaha! Quá sướиɠ, quá thoải mái."
Cho nên... cô xuyên vào không phải "Đô Thị Nữ Thần", mà là "Mạt Thế Nữ Vương"?
Khúc dạo đầu của hai quyển sách lại giống nhau như đúc?
Lẽ ra đúng lúc này cô phải công thành lui thân, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị cho biết là thế giới mạt thế. Thời buổi này chỉ cần là người lãnh hội được bác học tinh thâm của văn học Internet, hai từ "tận thế" đồng nghĩa với: môi trường khắc nghiệt, thiếu lương thực, quái vật hoành hành...
Thật mệt mỏi.
Lâm Thu Quỳ quấn chặt khăn choàng cổ, nhón chân quay đi.
Hệ thống: [Cô muốn đi đâu?]
"Nhà ăn."
[?]
Cô quyết định mua năm sáu phần hủ tiếu xào ngon nhất ở nhà ăn, đem về ký túc xá ăn liền ba ngày ba đêm xem phim.
[Rồi sao nữa?]
"An tĩnh chờ chết."
Ký chủ nói đến đúng lý hợp tình, vô cùng khí phách, thấy chết không sờn. Hệ thống thế mà nghẹn lời, vội vàng lục tìm toàn bộ cơ sở dữ liệu, lại phát hiện không tìm ra cách ứng phó với tình cảnh này.
[Cô thật sự hoàn toàn không lưu luyến thế giới này sao?]
Hệ thống khó khăn lắm mới tìm được một câu thoại thích hợp từ bách khoa toàn thư nhân loại. Lâm Thu Quỳ bình tĩnh đáp: "Kỳ thật cũng được, chỉ là chưa sống đủ."
[Vậy cô...]
"Không được."
[Thật ra cô có thể...]
"Hà tất?"
[Tôi nghĩ...]
"Quá lao lực."
Hệ thống:...
Cá mặn ba lần cự tuyệt, bức cho hệ thống lão bản từ bỏ giao lưu, lập tức thông báo: [Chúc mừng ký chủ tiến vào "Mạt Thế Nữ Thần" quyển thứ hai. Xét thấy cô chưa từng đọc qua nguyên văn, và căn cứ vào thành tích hoàn thành nhiệm vụ trước đây, hiện hệ thống đã phê duyệt thông qua xin phép của ký chủ, cho phép đặc biệt...]
[Đã sửa chữa kết cục tử vong cho cô.]
[Đã tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến: 1. Hiệp trợ nữ chủ Đồng Giai thành lập căn cứ người sống sót; 2. Sinh tồn và đoàn tụ cùng người nhà nguyên thân.]
[Kiểm tra đo lường năng lực sinh tồn của ký chủ thấp kém, hệ thống nâng cấp quyền hạn của cô, sau khi cốt truyện mới bắt đầu, tự động mở thương thành trao đổi tích phân, tặng ưu đãi tân thủ, đồng thời tặng thêm không gian lưu trữ 50*50*50m không gian cất giữ miễn phí bảy ngày, xin hỏi cô có tiếp nhận không?]
"..."
A, suýt nữa thì quên mất.
Lâm Thu Quỳ tính toán cẩn thận, xuyên thư đã nửa năm, tự thấy kỹ thuật diễn xuất của mình không tốt nên không dám trực tiếp đối mặt với người nhà tiểu công chúa. Ngày lễ ngày tết luôn tìm lý do không về nhà, ngay cả video call cũng cố gắng từ chối.
Dù vậy, người nhà họ Lâm vẫn kiên trì mỗi ngày nhắn WeChat vô số lần, hai ngày một lần gọi trò chuyện, lâu lâu lại phát lì xì, gửi đồ ăn vặt. Rộn ràng đến mức cả ký túc xá đều biết, Kiều Kiều nữ Lâm Thu Quỳ chính là tiểu bảo bối trong nhà, mỗi ngày tay nhận tiền đến mềm, chân đi lấy chuyển phát nhanh sắp gãy.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Làm người phải biết tri ân báo đáp.
Người nhà họ Lâm không biết rõ nội tình, vẫn đào tim móc phổi mà đối xử tốt với cô món hàng giả này. Dù nói thế nào, cô cũng không nên để thân thể tiểu công chúa mà họ yêu thương, bị tùy tiện ném vào đàn quái vật, rơi vào kết cục tàn thi phá cốt. Đúng không?
Cho nên, cô quyết tâm cố gắng sống sót, đến lúc đáng chết thì mới chết.
Mặt khác, người thông minh biết rõ cách cò kè mặc cả.
“Ông chủ à, thương lượng chút đi, không gian miễn phí mở ra nửa tháng nhé.”
[Không được.]
Lần này đến lượt cô bị từ chối.
Lâm Thu Quỳ bình tĩnh: “Tôi thật sự không hiểu, đã có hệ thống biết mạt thế sẽ tới, tại sao lại giấu không nói?”
“...”
Hệ thống do dự hai giây, rồi nói: [Theo quy định chủ hệ thống, tôi chỉ được phép lên tiếng ở giai đoạn kích hoạt cốt truyện liên quan, không có quyền công bố trước. Nhưng nửa năm qua, tôi cũng chưa từng thừa nhận đây chỉ là một thiên đô thị vườn trường văn.]
Nói cách khác, nó cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương, đã cố gắng ám chỉ hết mức.
Chỉ tiếc cá mặn sống chết cũng không tiếp thu được tín hiệu.
[Mặt khác, cho phép sử dụng không gian miễn phí mười ngày.]
Khoản này, nó còn có quyền làm chủ quyết định.
Lâm Thu Quỳ vén tay áo, dùng sức nhéo lên cánh tay, thấy mảng da trắng nõn lập tức hằn lên một vệt đỏ: “Hic, nhìn cái thể chất của tôi này, vẫn là thôi đi.”
[Nửa tháng.]
“Một tháng.”
[Đừng được voi đòi tiên.]
“Vậy hai tháng.”
[Một tháng.]
“Thành giao.”
Không gian chuẩn bị cho mạt thế đã tới tay, tiếp theo phải làm gì đây?
Xem lại các tiểu thuyết cầu sinh thời mạt thế, hầu như mười cuốn thì chín điểm chín cuốn đều là sau khi kích hoạt không gian, lập tức ra ngoài thu thập vật tư nhỉ?
Được rồi.
Hạ quyết tâm xong, Lâm Thu Quỳ cuối cùng nhìn lại.
Trên bầu trời xanh thẳm, dòng đếm ngược giống như một vị thẩm phán, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống các chủng loài dưới mặt đất.
Nó vừa thần bí vừa lạnh nhạt, mơ hồ toát ra một loại khí tức bất tường đậm đặc, khiến người nhìn theo bản năng tim đập thình thịch.
Đó là sự sợ hãi trước cái chưa biết.
Là nỗi sợ hãi sâu kín nhất mà loài người vốn có.
Mà lúc này, mọi người trên thế giới vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn lên, hoang mang, kinh ngạc, thán phục, thậm chí hưng phấn. Vô số người bấm di động "rắc rắc" chụp ảnh, tươi cười gửi cho người thân, bởi vì họ còn chưa biết tàn khốc chân tướng ẩn sau dãy số kia.
Khi đếm ngược về 0, cũng là lúc tân thế giới giáng lâm.