May mà trời không tuyệt đường người. Đúng lúc cô đang quan sát xung quanh thì có hai cô gái trẻ đi về phía cô.
“Chờ chút, hình như tớ còn quên lấy cái gì đó rồi.” Một trong hai cô gái vỗ đầu, vẻ mặt ảo não.
“Vậy tớ đi về lấy cùng cậu nhé.”
Nói rồi, họ định quay ra ngoài.
Cố Nghênh Tranh chớp lấy thời cơ đứng dậy. Trong mắt cô ánh lên ý cười, đôi mắt màu hổ phách nhạt dưới vành mũ dường như ánh lên nét dịu dàng.
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng vang lên từ sau lớp khẩu trang: “Các chị ơi, ngại quá, có thể giúp em một việc được không ạ?”
Hai cô gái cùng nhìn cô. Trong vài giây đối mặt, vẻ mặt cả hai dường như có chút ngây ra.
“Được, được.”
Dù người trước mặt chưa nói cần giúp gì, nhưng việc từ chối cô dường như là điều cực kỳ khó khăn. Hai cô gái đồng ý ngay không cần suy nghĩ.
Cố Nghênh Tranh cười khúc khích, khoác lấy tay một cô gái.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé.”
Cô gái còn lại không khỏi lộ vẻ thất vọng trong mắt, cô cũng rất muốn được khoác tay như vậy.
Cố Nghênh Tranh nghiêng đầu nói chuyện nhỏ nhẹ, động tác khoác tay cô gái trông vô cùng thân mật. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng họ là ba người bạn thân.
Đương nhiên cô không cần họ giúp gì cả, Cố Nghênh Tranh chỉ muốn mượn cơ hội này để rời đi mà thôi.
Vừa đi vừa trò chuyện bâng quơ, cô đã đi cùng hai cô gái được một đoạn khá xa.
Đi gần đến cửa ra, Cố Nghênh Tranh hơi dừng bước, “Cảm ơn các chị nhé.”
Hai cô gái đỏ mặt chào tạm biệt cô.
Cố Nghênh Tranh không dừng bước, quay người đi về phía nhà vệ sinh. Dù vẻ ngoài bình tĩnh, tim cô cũng bắt đầu đập thình thịch, phải cố gắng lắm mới kiểm soát được tốc độ bước chân.
Không được hoảng, càng hoảng càng dễ bị chú ý.
Cô cúi đầu, không để ý rằng mấy người đàn ông canh ở cửa đang gọi điện thoại, ánh mắt vẫn luôn liếc về phía cô.
Sắp thành công rồi, Cố Nghênh Tranh thầm thở phào nhẹ nhõm, bước chân bất giác nhanh hơn một chút.
Vừa đi đến chỗ rẽ, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Cố Nghênh Tranh dường như cảm giác được điều gì, bước chân cô khựng lại trong thoáng chốc, rồi vẫn cụp mắt liếc nhìn điện thoại.
Chỉ một cái liếc mắt, Cố Nghênh Tranh không khỏi thở dài.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu ngắn ngủi.
“Tìm được cậu rồi.”
Đúng là phong cách của Giang Doanh Vãn.
Cố Nghênh Tranh thấy mình đã hành động đủ tự nhiên, không ngờ vẫn bị đám vệ sĩ canh giữ trong phòng chờ phát hiện.