Lầm Tưởng Nữ Đế Bệnh Kiều Là Tiểu Thiếp Mà Nuôi Dưỡng

Chương 5

Đan Nguyên cõng người trên lưng, bước chân càng lúc càng gấp, chẳng nghĩ nhiều, chỉ muốn sớm đưa A Ỷ đến y quán xem thương thế cho nàng ấy. Nàng hoàn toàn không hay biết rằng, ngay nơi lưng mình, nữ tử kia – sắc diện trắng bệch mà diễm lệ tựa thiên tiên khẽ cong khóe môi, lặng lẽ nở một nụ cười quỷ dị như sương sớm giữa rừng sâu.

Cá đã cắn câu rồi...

Hồi Xuân Đường.

Đan Nguyên cõng A Ỷ trên lưng, vội vã bước vào cửa tiệm, vừa vào đã khiến bọn tiểu nhị trong quán thuốc chú ý.

Một người vội vàng chạy lại, thất thanh hỏi: “Ôi chao! Cô nương này làm sao lại bị thương nặng thế kia?”

“Nhanh! Mau đi gọi đại phu!” Đan Nguyên vừa hô vừa nhẹ nhàng đặt A Ỷ ngồi xuống chiếc ghế kê bên.

Chẳng bao lâu, đại phu chưởng tọa của Hồi Xuân Đường bước ra, vừa trông thấy A Ỷ toàn thân vết thương chằng chịt, lại là một nữ tử Khôn Trạch dung mạo khuynh thành, liền vội phân phó tiểu nhị đỡ nàng ấy vào nội thất, thu xếp chỗ nằm ổn thỏa rồi cẩn thận bắt mạch, xem xét thương thế.

A Ỷ ngoan ngoãn nằm nghiêng trên tháp, trán rịn mồ hôi lạnh, môi cắn chặt, rõ ràng đau đớn đến run rẩy, thế nhưng từ đầu chí cuối lại chẳng bật ra một tiếng than.

Đại phu tỉ mỉ kiểm tra các vết thương, chau mày suy ngẫm chốc lát rồi khẽ thở dài: “Vị cô nương này chịu toàn là ngoại thương, may mắn chưa nguy đến tính mạng.”

Lão lại sờ lên vết roi sâu hoắm trên tấm lưng trắng ngần của nàng, thần sắc ngưng trọng nói tiếp: “Chỉ là... những vết roi này nếu không kịp thời trị liệu, e rằng sẽ để lại sẹo... mà sẹo thì khó lòng xóa được.”

Lời này vừa thốt ra, lòng Đan Nguyên chợt thắt lại.

Ở thế giới này, thiên hạ quá đỗi coi trọng nhan sắc của Khôn Trạch. A Ỷ dung mạo diễm lệ thế kia, vốn có thể lấy được một mối lương duyên tốt đẹp. Nếu để lại vết sẹo xấu xí, há chẳng phải hủy cả một đời người?

Không được! Nhất định không thể để nàng lưu lại dấu tích này!

Nghĩ đoạn, Đan Nguyên không chút do dự, lập tức rút ra ngân phiếu, đưa tận tay đại phu, giọng quả quyết: “Làm phiền lão trượng hãy dùng thứ thuốc tốt nhất. Tuyệt đối không để nàng lưu lại vết sẹo nào trên người.”

Đại phu đón lấy ngân phiếu, cung kính cúi mình đáp: “Xin nữ lang yên tâm. Lão hủ nhất định dốc hết y thuật, dùng những vị thuốc tốt nhất để trị thương cho cô nương đây.”

Nói xong liền quay người phân phó đám tiểu nhị, bảo bọn họ ra ngoài lấy dược thảo nấu thuốc, lại chuẩn bị thêm những lọ kim sang dược hảo hạng nhất trong quầy.

Đan Nguyên lúc này mới nhẹ thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía A Ỷ.

A Ỷ vịn vào mép tháp, khẽ ngồi dậy, đôi mắt long lanh ướŧ áŧ, chắp tay cúi người hành lễ thật sâu: “Đa tạ nữ lang cứu mạng... ân tình này, A Ỷ xin khắc cốt ghi tâm, kiếp này khó quên.”

Đan Nguyên vội đưa tay đỡ nàng ấy, khẽ cười nói: “Cô nương chớ khách khí, cũng chỉ là việc trong tầm tay mà thôi.”

A Ỷ lại lắc đầu, thần sắc kiên quyết: “Không! A Ỷ nhớ kỹ ơn này. Sớm muộn gì cũng sẽ báo đáp.”

Thấy nàng ấy nhất mực cố chấp như vậy, Đan Nguyên đành không ép thêm, chỉ mỉm cười: “Thôi, cô nương hãy nghỉ ngơi cho tốt. Lát nữa thuốc bôi lên thương thế chắc sẽ đau lắm, cô nương phải gắng mà chịu đựng.”

A Ỷ khẽ mím môi, rồi mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non đầu tháng: “Có nữ lang ở bên, A Ỷ chẳng lấy làm sợ hãi.”

Lời nói mềm mại, dịu dàng tựa nước, pha chút nũng nịu, từng chữ từng câu rót vào tai, khiến tim Đan Nguyên không khỏi khẽ run, khóe tai nóng lên, nàng vội vàng hít sâu một hơi, lảng tránh ánh mắt ấy, không dám nhìn thêm.

Lúc ấy, đại phu bưng theo hòm thuốc bước vào, từ trong lấy ra một lọ kim sang dược, mở nắp ra cho xem, nghiêm giọng nói: “Thứ này gọi là Sinh Cơ Tán, là loại thuốc tốt nhất chuyên dùng để liền da nối thịt, bảo đảm vết thương khỏi hẳn mà chẳng lưu lại nửa phần dấu vết. Cô nương, xin theo lão hủ vào trong, để lão bắt đầu xử lý thương thế cho.”

A Ỷ ngoan ngoãn đáp lời, theo chân đại phu bước vào gian phòng phía sau, để Đan Nguyên một mình chờ đợi bên ngoài.

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, trong lòng Đan Nguyên dần sinh bực bội, ngồi không yên, lại đứng dậy loanh quanh, cuối cùng quyết định ra ngoài xem bọn tiểu nhị nấu thuốc thế nào cho đỡ sốt ruột.

Chưa kịp lên tiếng, tên tiểu nhị lo thuốc đã nhanh miệng bắt chuyện trước, vừa cười híp mắt vừa lắm điều: “Nữ lang thật có phúc phần, cưới được một vị nương tử xinh đẹp tuyệt trần như thế, về sau nhất định phải biết quý trọng, chớ có thô bạo mà làm khổ người.”

Đan Nguyên nghe xong, cả người khựng lại, suýt chút nữa sặc nước bọt, vội ho khan hai tiếng, lúng túng mở lời: “Ngươi... ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta không phải...”

Lời còn chưa dứt, tiểu nhị đã vội khoát tay cắt ngang, vẻ mặt đầy hiểu ý, còn trộm liếc nàng một cái, cười mờ ám: “Ấy ấy, nữ lang hà tất phải ngượng ngùng? Việc này... tiểu nhân cũng hiểu mà.”