Lưu ma ma cười híp mắt, giơ một ngón tay lắc lắc, điệu bộ gian xảo: "Một ngàn lượng bạc."
"Đan nữ lang chớ trách giá cao, cô nương này còn là xử nữ đấy, lại là người mà Thiên Hương lâu bọn ta định bồi dưỡng thành hồng bài. Cái hương sắc này... ừm, chơi lên tay chắc chắn là..."
“Đủ rồi!” Đan Nguyên giận dữ, không chờ Lưu ma ma nói hết câu đã rút ngân phiếu từ bên hông, ném thẳng vào mặt mụ, sắc mặt âm trầm như phủ sương.
“Đan nữ lang thật là sảng khoái!” Lưu ma ma vội vàng chụp lấy ngân phiếu, cười nịnh nọt, nhét ngay vào lòng. Lại vội vàng khom mình nói thêm: “Tiểu nhân lập tức cho người dọn dẹp gian phòng sạch sẽ, hầu hạ nữ lang hết lòng...”
“Cút!” Đan Nguyên không kiên nhẫn vung tay xua đuổi, ánh mắt lạnh như băng.
Lưu ma ma vội vàng cúi người, xởi lởi nói lời chúc tụng vài câu, rồi dẫn đám Càn Nguyên lui ra ngoài. Trước khi đi, còn không quên liếc mắt đầy ngụ ý với đám hạ nhân.
Đợi bọn chúng đi khuất, Đan Nguyên mới quay lại nhìn nữ tử phía sau, dịu giọng hỏi: “Cô nương, có bị thương nặng không?”
Nữ tử lắc đầu, mái tóc rũ xuống, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, nghẹn ngào thổn thức: “Đa tạ... đa tạ nữ lang... cứu mạng. Tiểu nữ tên gọi A Ỷ, không rõ ơn nhân quý danh?”
Đan Nguyên mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Cô nương quá lời rồi. Ta họ Đan, tên Nguyên.”
“À... Đan nữ lang?” A Ỷ ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn dung nhan anh khí bức người của Đan Nguyên, ánh mắt ngơ ngác, thì thào lặp lại, rồi khẽ cười: “Đan nữ lang không chỉ tốt bụng, mà ngay cả tên cũng thật dễ nghe.”
“Cô nương quá khen.” Đan Nguyên đáp nhã nhặn, rồi lại nói: “Cô nương trước theo ta rời khỏi nơi này, ta sẽ sai người mời đại phu tới xem thương thế cho cô nương.”
“Đa tạ nữ lang.” A Ỷ vội cúi người thi lễ, thân thể gầy yếu chao đảo, loạng choạng nhào vào lòng Đan Nguyên.
Đan Nguyên giật mình, vội đỡ lấy, vòng tay ôm trọn lấy nàng ấy. Hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể A Ỷ lập tức xông thẳng vào mũi, khiến nàng không khỏi siết nhẹ vòng tay, trong l*иg ngực như có luồng nhiệt không ngừng dâng lên.
Nàng nuốt nước bọt một cái, thầm mắng một tiếng trong lòng: Khốn thật! Thế giới quái quỷ này, cái gọi là Càn Nguyên cư nhiên lại dễ bị kích phát kỳ phát tình như thế, căn bản không kiểm soát được!
A Ỷ dường như cũng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ cơ thể nàng, hai má đỏ bừng như ráng chiều, bối rối vội vàng đứng vững lại, cúi đầu lí nhí: “Tiểu nữ... thất lễ rồi...”
Đan Nguyên hoàn hồn, lúng túng ho nhẹ một tiếng, vội vàng đỡ nàng ấy ra khỏi lòng mình: “A Ỷ cô nương, trước hết hãy theo ta đến y quán, để đại phu khám qua thương thế.”
“Vâng... A Ỷ nghe theo nữ lang.”
A Ỷ nhẹ giọng đáp lời, ngoan ngoãn đi theo sát bên Đan Nguyên. Thế nhưng vừa đi được mấy bước, nàng ấy lại loạng choạng, suýt ngã quỵ.
Đan Nguyên vội vã quay lại đỡ lấy, tay vô thức chạm vào bờ vai nàng ấy. Làn da A Ỷ mịn màng như tơ, mềm mại tựa không xương, chạm vào liền khiến tim nàng khẽ rúng động.
Cảm nhận được lòng bàn tay chạm phải làn da mịn màng như tơ lụa, trong lòng Đan Nguyên khẽ run, tim cũng bất giác đập nhanh mấy nhịp. Nàng ho nhẹ một tiếng, vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác, giọng nói lộ ra vài phần luống cuống: “Cô nương... ngươi còn ổn chứ?”
A Ỷ khẽ cắn môi, trong mắt đọng lệ, giọng nói yếu ớt mà ngập tràn u sầu: “A Ỷ vô dụng... e rằng chẳng thể bước nổi nữa.”
Đan Nguyên thoáng ngẩn ra, ánh mắt dừng lại nơi những vết thương chằng chịt khắp người A Ỷ, lòng không khỏi thầm tính toán. Thương thế thế này, nếu cứ kéo dài sợ rằng sẽ nguy đến tính mạng. Đường đường là người hiện đại xuyên đến nơi đây, nàng sao có thể cứ khoanh tay đứng nhìn một mạng người nguy khốn, chỉ vì mấy quy củ rập khuôn nơi thế giới cũ kỹ này?
Lông mày nàng khẽ nhíu lại, suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc nghiến răng hạ quyết tâm: “Vậy thì... để ta cõng ngươi.”
A Ỷ ngẩn người, ngơ ngác nhìn nàng.
Đan Nguyên cũng chẳng đợi Ả Ỷ phản ứng, đã cúi người ngồi xổm xuống trước mặt, vỗ nhẹ vào vai mình, nói: “Lên đi.”
A Ỷ ngây ra chốc lát, ngước mắt nhìn tấm lưng vững chãi của nàng, trong mắt xẹt qua tia phức tạp khó tả. Mãi đến khi Đan Nguyên quay đầu lại giục giã, nàng ấy mới chậm rãi nhấc người, nhẹ nhàng vòng hai tay qua cổ, cả thân thể mềm nhũn tựa vào tấm lưng ấm áp ấy, khuôn mặt vùi sâu vào hõm vai Đan Nguyên.
Bên tai vang lên tiếng Đan Nguyên dịu giọng hỏi: “A Ỷ cô nương, ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta đứng dậy đây.”
A Ỷ khẽ đáp, hơi thở như lan: “Xong rồi... đa tạ Đan nữ lang...”
“Không cần đa lễ.” Đan Nguyên mỉm cười, đứng dậy vững vàng, cõng A Ỷ trên lưng, từng bước rời khỏi Thiên Hương lâu.
Bấy giờ, trời đã về chiều, ánh trăng lên cao, sao thưa thớt, phố xá cũng vắng bóng người qua lại. Thỉnh thoảng có vài cỗ xe ngựa lướt vội trên đường, mang theo làn gió đêm lành lạnh phất qua gấu áo.