Dòng suy nghĩ của Phùng Thanh vừa dứt, đúng lúc đó, cậu bé kia đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt chạm đúng vào cậu.
Vừa chạm mắt, Phùng Thanh đã giật mình chột dạ, vội nhìn lảng sang phía chiếc xe tải. Cậu còn chưa kịp liếc lại xem cậu bé kia có còn nhìn mình nữa không thì đã bị cuộc nói chuyện dưới nhà thu hút.
"Lên tầng mấy đấy ạ? Quá tầng ba là phải tính thêm tiền đấy." Một bác công nhân áo vàng vừa bê hai thùng giấy vừa hỏi.
Người phụ nữ mặc váy hoa nhí mỉm cười, giơ tay chỉ lên: "Lầu hai thôi ạ, cứ lên đó rồi căn bên trái là được."
Lầu hai? Căn bên trái ư?
Chẳng phải ngay cạnh nhà mình sao? Hàng xóm mới à?
Phùng Thanh quay người, chạy lon ton ra ngoài hành lang. Lúc đi ngang qua phòng khách, cậu tiện tay xách theo chiếc ghế đẩu nhỏ, kê sát cửa rồi đứng lên, nheo mắt nhìn qua lỗ nhỏ gắn trên cánh cửa. Lát sau, cậu thấy người phụ nữ mặc váy hoa nhí dẫn mấy bác công nhân dừng lại ngay trước cửa nhà kế bên. Cô mở cửa, rồi mời họ chuyển đồ vào trong.
Đúng là hàng xóm mới thật rồi.
"Nhìn gì đấy con?"
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau. Phùng Thanh vội nhảy xuống ghế, quay lại chỉ ra cửa, giọng vui hẳn lên: "Mẹ ơi, nhà bên cạnh có người mới dọn đến đấy ạ!"
"Thế à?" Lâm Như Thiền đáp, tay vẫn cầm chiếc khăn ẩm nước. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách: "Nhưng mà, hôm nay chắc mình chưa qua chào hỏi hàng xóm mới được rồi con."
"Mẹ lại sắp đi ạ?" Phùng Thanh hỏi.
Lâm Như Thiền khẽ "ừ", kéo Phùng Thanh vào bếp. Nồi canh sườn mới hầm xong đặt trên bếp vẫn còn bốc hơi nóng hổi. Cô dịu dàng dặn con: "Chiều nay mẹ có việc, tối lại phải trực đêm, chắc khuya lắm mẹ mới về. Bữa tối con tự hâm canh sườn ăn tạm nhé, được không con?"
Phùng Thanh đã quen với việc này, cậu chỉ "vâng" một tiếng: "Con biết rồi ạ."
"Vậy con nhắc lại cho mẹ nghe xem, đến bữa tối thì phải làm thế nào nào?" Lâm Như Thiền hỏi lại cho chắc.
Giọng Phùng Thanh còn non nớt nhưng rành rọt nhắc lại từng bước: "Bật bếp lên ạ, đợi canh sườn sôi thì tắt bếp. Múc một bát cơm, chan hai muỗng canh vô cho đỡ nguội. Rồi gắp cả thịt cả rau trong canh ra ăn với cơm. Thịt với rau đều phải ăn một ít ạ."
"Ngoan lắm." Lâm Như Thiền trìu mến xoa đầu con trai. Cô đi ra cửa, lấy chùm chìa khóa buộc sẵn vào một sợi dây dài chừng nửa mét, cùng với chiếc điện thoại Tiểu Linh Thông cũ mà cô không dùng nữa từ đầu năm, rồi đeo tất cả vào cổ Phùng Thanh. Cô dặn dò kỹ lưỡng: "Không được tháo chìa khóa ra nghe chưa, kẻo tí nữa lại chạy ra ngoài chơi quên mang theo, rồi tự khóa mình ở ngoài đấy. Có việc gì thì phải nhớ gọi ngay cho mẹ."