Lần đầu tiên Phùng Thanh nhìn thấy Trần Thượng Chu là năm cậu sáu tuổi.
Trong khu dân cư cũ kỹ, giữa tiếng động cơ gầm rú nặng nề của chiếc xe tải, cậu bé tựa người vào lan can ban công nhìn xuống. Phía sau lưng, chiếc quạt máy đặt trên bàn trà đang vù vù thổi gió về phía ghế sô-pha.
Nắng trưa gay gắt rọi thẳng xuống ban công.
Chiếc quạt nan trên tay mới phe phẩy được vài cái, Phùng Thanh đã thấy nóng rát, liền thôi không quạt nữa mà gác luôn nó lêи đỉиɦ đầu che nắng.
Cậu bé đăm đăm nhìn xuống chừng nửa phút thì chiếc xe tải dưới sân cuối cùng cũng dừng hẳn. Động cơ tắt lịm, rồi người trên xe lần lượt mở cửa bước xuống.
Xuống xe đầu tiên là hai bác mặc đồng phục vàng. Họ mở thùng xe phía sau, bắt đầu khuân vác những thùng các-tông và bao tải. Tiếp đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng bước xuống. Anh đưa tay vào trong xe, đỡ một phụ nữ xinh đẹp mặc váy hoa nhí bước ra, rồi lại dắt thêm một cậu bé đang ôm quyển sách. Trông cậu bé đó cũng trạc tuổi Phùng Thanh, có lẽ nhỉnh hơn cậu một chút về chiều cao.
"Vậy là một gia đình mới chuyển đến." Phùng Thanh thầm nghĩ.
Người vợ và người chồng bắt đầu chỉ dẫn hai bác công nhân chuyển đồ. Còn cậu bé kia thì đưa mắt nhìn quanh, thấy một góc bồn hoa khuất trong bóng cây, liền đi tới đó ngồi xuống, rồi lại chúi đầu vào quyển sách trên tay.
Sách gì mà đọc say sưa thế nhỉ? Chuyển nhà ồn ào vui thế này mà cũng không thèm ngó ngàng gì sao?
Phùng Thanh nheo mắt nhìn lom lom một hồi lâu mà vẫn không đoán ra được đó là sách gì, chỉ thấy bìa sách có màu sắc trông hơi quen mắt.
Mình đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
Một ý nghĩ chợt lóe lên, Phùng Thanh khẽ "à" một tiếng thật dài. Sách giáo khoa tiểu học!
Tuy tuần sau mới khai giảng, cậu mới chính thức trở thành học sinh lớp một, nhưng Phùng Thanh biết quyển sách đó. Thằng cu Tí con trai bà Vương nhà bên đã vào lớp một từ năm ngoái rồi. Mỗi lần chơi ngoài vườn hoa chung, thỉnh thoảng thằng cu Tí lại ôm quyển sách y hệt thế này, vừa bắn bi vừa ê a đọc thuộc lòng. Nhất là những lúc bà Vương đi "kiểm tra", nó lại càng đọc to và nghiêm túc hơn. Màu bìa sách giống hệt quyển cậu bé kia đang cầm.
Sách này thì có gì hay ho cơ chứ?
Phùng Thanh đã từng mượn xem thử rồi. Bên trong toàn chữ là chữ, cùng lắm thêm mấy dòng phiên âm, chẳng có hình vẽ người que hay tranh truyện sinh động như sách ở lớp mẫu giáo, chán phèo.
Cậu lại liếc nhìn đôi vợ chồng vẫn đang chỉ đạo mấy bác công nhân khuân đồ cạnh xe tải, rồi lắc đầu ra vẻ ta đây biết tỏng. Chắc lại giống hệt thằng cu Tí nhà bà Vương thôi, giả vờ chăm học để lấy lòng bố mẹ chứ gì!
Chẳng biết cậu bé kia có cảm nhận được mình đang bị người khác dò xét hay không.