Cấm Lãnh Vô Lối

Chương 5

Điện thoại An Nhiên rung lên giữa đêm tối. Trong căn phòng khách sạn xa lạ, ánh đèn ngủ vàng nhạt không đủ xua đi cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ sâu trong ngực cô.

Cô bật dậy, màn hình hiện một tin nhắn ẩn danh: [Muốn gặp lại em gái cô? Một mình. Không cảnh sát. Không báo ai.]

Kèm theo đó là một tọa độ. Không có chữ ký. Không có lời đe dọa. Nhưng nội dung thì rõ ràng là mệnh lệnh.

An Nhiên nhìn đồng hồ, 2 giờ 13 phút sáng. Ngón tay cô run lên khi chạm vào màn hình, nhưng cô không cho phép mình hoảng loạn. Cô hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh, rồi nhanh chóng mặc lại áo khoác và rời khỏi khách sạn, bỏ lại sau lưng căn phòng chưa kịp ấm hơi người.

Cô gọi taxi, đưa tài xế địa chỉ tọa độ từ tin nhắn. Trên suốt quãng đường, cô cố gọi lại cho Nhã Ca lần nữa, nhưng điện thoại vẫn tắt máy. Mỗi giây trôi qua là một nhát dao cắm vào ngực cô.

Taxi dừng lại ở một bến tàu cũ. Khu vực hoang vắng, chỉ có vài bóng đèn đường chập chờn sáng. An Nhiên bước xuống xe, điện thoại lại rung lên.

Tin nhắn thứ hai hiện ra: [Đi thẳng đến cuối cầu cảng. Một mình.]

Tim đập loạn, cô làm theo. Gió biển thổi tung mái tóc rối, mang theo mùi tanh lạnh của nước và kim loại. Càng bước, cô càng thấy như mình đang bước vào một cái bẫy. Nhưng lùi lại thì không phải cô.

Cuối cầu cảng là một container cũ. Cánh cửa khẽ mở. Không ánh sáng, không người, không tiếng động. Cô nuốt khan, bước vào trong.

Đèn sáng lên đột ngột. Một bóng người ngồi đó, phía sau là chiếc màn hình lớn đang chiếu đoạn video quay lén Nhã Ca ở sảnh khách sạn. Cô bé vừa bước ra khỏi thang máy thì có một người đàn ông mặc vest đen tiến tới, nói gì đó rồi kéo cô đi. Camera bị cắt ngay sau đó.

“Cô có năm phút.” Người đàn ông phía trước nói. Giọng khàn, không rõ tuổi.

“Chọn bán đứng ai đó để cứu em gái, hay tự mình trả giá?”

An Nhiên không hiểu.

“Anh là ai? Em gái tôi đâu?”

Hắn không trả lời. Màn hình chuyển cảnh, lần này là hình ảnh Nhã Ca bị trói tay, mắt bị bịt, ngồi trong một căn phòng tối.

Trên tường là dòng chữ bằng sơn đỏ, mỗi lần chậm trễ, một ngón tay sẽ mất.

An Nhiên siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh.

“Muốn gì?”

Hắn ném cho cô một phong bì.

“Tên, ảnh, địa chỉ. Một người phụ nữ. Giao người đó đến đúng nơi, đúng giờ. Em gái cô sẽ an toàn.”

Cô mở phong bì ra, giật mình khi thấy ảnh một người phụ nữ quen thuộc, là phóng viên kỳ cựu từng viết bài điều tra về các tổ chức tội phạm lớn.

“Không.” cô lắc đầu.

“Tôi không thể hại người vô tội.”

“Thế thì em cô sẽ chết trước khi trời sáng.”

...

An Nhiên rời khỏi container với bàn tay run lẩy bẩy, nhưng mắt thì sáng rực một tia lửa khác, quyết tâm.

Cô không thể hy sinh người khác, nhưng cũng không thể để Nhã Ca chết. Có nghĩa là… cô phải tìm ra nơi giam giữ em gái trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cô quay lại khách sạn, lục tìm mọi camera, liên hệ người quen từng làm IT để truy dấu đoạn video.

Đêm đó, trong khi cả thành phố say ngủ, An Nhiên lần đầu biết thế nào là tuyệt vọng hòa trộn với máu lạnh. Và cô cũng bắt đầu nhận ra sự mất tích của em gái cô không phải là tai nạn. Mà là lời tuyên chiến từ một thế lực cô chưa từng nghe tên.