Cấm Lãnh Vô Lối

Chương 4

Cô không biết sẽ đi đâu trước, tìm từ đâu, nhưng cô biết rõ một điều, cô không được dừng lại.

Tiệm hoa đầu phố vẫn còn mở cửa. Bà chủ cau mày khi thấy An Nhiên quay lại giữa giờ nghỉ, vẻ mặt hốc hác như thể vừa trải qua một cơn sốt.

“Có chuyện gì? Tôi tưởng cô nghỉ luôn rồi.”

“Em gái tôi mất tích.” An Nhiên đáp gọn, không nhiều lời.

Bà chủ hoa vốn nhiều chuyện, nhưng cũng biết lúc nào nên im lặng. Bà chỉ thở dài, đưa cho cô một chai nước rồi lặng lẽ quay đi. Cô cảm ơn nhưng không uống.

An Nhiên quay lại khu phố cũ, nơi em gái hay đến tập đàn, một phòng hòa nhạc nhỏ sát bên con hẻm vắng. Cô gặp người quản lý, hỏi han một vòng. Không ai thấy Nhã Ca từ ba hôm trước. Không ai nhớ bất cứ điều gì lạ. Nhưng có một chi tiết khiến cô khựng lại.

Một cô nhân viên trẻ bối rối kể: “Có một người đàn ông mặc vest đen, dáng cao, đeo kính râm, từng đến tìm Nhã Ca vào buổi tối. Anh ta không giới thiệu tên. Chỉ đưa danh thϊếp, nhưng em quên giữ lại rồi…”

“Anh ta nói gì?”

“Chỉ đứng ở cửa, nhìn vào phòng nhạc rồi nói rằng, cô gái, cô nên biết mình nên ở đâu là tốt nhất. Giọng anh ta lạnh lắm.”

An Nhiên đứng sững người. Một lời cảnh cáo? Một gợi ý? Hay một đòn đe dọa?

Buổi tối, thành phố cảng lên đèn. Ánh sáng từ những container khổng lồ trên bến cảng hắt ra thành vệt dài lờ mờ, ánh đỏ ánh vàng. Trịnh An Nhiên ngồi trong một quán cà phê nhỏ, quạt máy quay kẽo kẹt trên đầu, mồ hôi vẫn rịn ra nơi lưng áo.

Cô mở điện thoại lần nữa. Không phải để đọc lại tin nhắn, mà để kiểm tra một giả thuyết.

Trong danh bạ của Nhã Ca, chỉ có một số được lưu bằng biểu tượng, một emoji chiếc kính đen và một biểu tượng đàn violin.

Không tên.

Không thông tin.

Cô đã từng sao lưu danh bạ em gái mình vài tuần trước. Giờ cô mới nhớ ra.

Cô nhấn gọi thử.

Tút! Tút! Tút!

“Xin chào.” Là giọng nam, hơi trầm, không lớn lắm.

“Xin lỗi, cho hỏi là ai vậy?” An Nhiên giữ bình tĩnh.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi đáp: “Cô là An Nhiên.”

Không phải hỏi. Là khẳng định.

Trái tim cô nảy lên một nhịp. Cô siết chặt điện thoại.

“Phải. Anh là ai?”

“Người cô nên quên.”

Rồi tắt máy.

Màn hình trở về trạng thái đen ngòm. Tim An Nhiên đập dồn. Gió từ bến cảng thổi qua khe cửa sổ, mang theo mùi biển mằn mặn và cảm giác lạnh sống lưng.

Cô biết mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu. Và cô không còn đường lui.