Xuyên Thành Nữ Phụ Tu Tiên, Ta Một Lòng Cầu Phi Thăng

Chương 14

"Phong Lăng Sương!"

Hỏa Viêm chân quân hằn học nhìn sư đồ hai người, dáng vẻ như sắp xông lên, nếu không phải kiêng dè tu vi của Cửu Hoa đạo quân, có lẽ hắn ta đã lao tới ngay lập tức.

"Ngươi đừng có ỷ thế lấn lướt! Đệ tử ngươi làm tổn thương thê nhi ta, hôm nay Càn Nguyên Tông các ngươi phải cho ta một lời giải thích!"

"Giải thích? Ngươi muốn giải thích thế nào?"

Phong Lăng Sương vung tay triệu hồi bản mệnh bảo kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Hỏa Viêm chân quân.

Mọi người đều cảm nhận hàn ý quanh đây lại càng thêm nồng nặc, những người tu vi thấp hơn đã run lên vì lạnh.

Lúc này, Hỏa Viêm chân quân cũng giơ tay lên, trong tay bỗng xuất hiện một trường tiên có lửa nhảy múa, có lẽ đó chính là bản mệnh pháp bảo của hắn ta.

Trường tiên vừa xuất hiện, lấy Hỏa Viêm chân quân làm trung tâm, hơi nóng lập tức lan tỏa, tạo thế đối đầu với hàn khí trên sân.

"Phong Lăng Sương, hôm nay ngươi định dựa vào tu vi cao để bao che kẻ gây thương tích sao? Hành vi như vậy, có khác gì ma tu?!"

"Xin đạo hữu thận trọng lời nói!"

Chưởng giáo Càn Nguyên Tông vội vã đến nơi, khóe mắt giật giật. Lời Hỏa Viêm chân quân nói chẳng khác nào đẩy Càn Nguyên Tông vào chỗ chết. Trên đại lục Cửu Châu, ma tu là thứ ai cũng có thể chém gϊếŧ. Càn Nguyên Tông là thủ lĩnh chính đạo, tuyệt đối không thể bị gán cho danh tiếng này.

Vì vậy ông ta vội lên tiếng ngăn cản những lời sắp nói ra: "Càn Nguyên Tông chúng ta truyền thừa mấy vạn năm, tuyệt đối không dung túng kẻ vi phạm môn quy, xin các đạo hữu Nam Hoa Tông yên tâm."

"Hừ, vậy thì tốt, bản quân sẽ chờ xem Càn Nguyên chưởng giáo xử lý công bằng như thế nào!"

Hỏa Viêm chân quân hừ lạnh, khinh miệt liếc nhìn Cố Vân Lam, như thể đã kết tội nàng, rồi thu roi về.

"Lại là ngươi, quả nhiên ngươi là một tai tinh!"

Nam Cung Xương Ý nhìn Cố Vân Lam với ánh mắt ghê tởm, sự khinh thị trong mắt không thể che giấu: "Chưởng giáo sư huynh, đệ tử này vừa nhập môn đã gây ra chuyện lớn như vậy, ta đề nghị trục xuất khỏi sơn môn, mặc kệ sống chết."

"Xương Ý!"

Càn Nguyên chưởng giáo mặt mày tái mét. Chẳng lẽ sư đệ này quên mất tiểu đệ tử kia giờ đã là sư thúc của bọn họ rồi sao? Vừa định ngăn hắn ta buông lời ngạo mạn thì đã không kịp.

Chỉ thấy một đạo băng phong trực tiếp thổi bay hắn ta lên không, rồi đập mạnh xuống đất.

"Sư thúc tổ, tuy rằng Xương Ý sư đệ có hơi nóng vội, nhưng cũng chưa đến mức phải chịu tội như vậy chứ?"

Chưởng giáo đứng ra ngăn cản Phong Lăng Sương.

"Xúc phạm trưởng bối, tội đáng ra sao? Chưởng giáo chắc không cần bản tôn nhắc lại cho ngươi nghe đâu nhỉ! Một ngày Cố Vân Lam còn là đệ tử của bản tôn, nàng ấy mãi mãi là trưởng bối của Nam Cung Xương Ý!"