Vì vậy lời đe dọa của hắn ta cũng có chút trọng lượng, chỉ tiếc là nhắm nhầm đối tượng.
Vừa rồi hắn ta đang bàn chuyện hợp tác giữa hai tông với chưởng giáo Càn Nguyên Tông, chỉ vì cảm nhận được thê tử bị thương nên mới xông ra, chứ không thấy được kiếm khí xung thiên lúc nãy.
Bây giờ kiếm khí đã tan, hắn ta lại là pháp tu, căn bản không thể phân biệt kiếm khí này là của ai, cứ tưởng người làm hại vợ con hắn ta chắc là kẻ vô danh nào đó.
Đúng lúc hắn ta đầy tự tin, bỗng một luồng hàn ý cuồn cuộn kéo tới, xua tan uy áp hỏa hệ mà Hỏa Viêm chân quân vừa tỏa ra khi nổi giận.
"Dám bắt nạt đồ đệ của bản tôn ngay trước mắt ta, Nam Hoa Tông các ngươi gan cũng không nhỏ đấy!"
Một nam tử áo trắng tóc bạc đạp sương tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hỏa Viêm chân quân, một đạo chân khí trực tiếp tấn công về phía hắn ta. Nếu không phản ứng kịp, chắc chắn hắn ta đã bị đánh bay, trước mặt đông người như vậy ắt thành trò cười.
Dù hắn ta đã kịp xuất thủ đỡ đòn, nhưng vẫn bị ép lùi lại hai ba bước.
Hỏa Viêm chân quân ngẩng đầu nhìn người tới, sắc mặt lập tức âm trầm: "Phong Lăng Sương!"
"Bái kiến sư thúc tổ."
Tĩnh Đồng chân quân cùng mọi người đồng loạt thi lễ.
"Cửu Hoa đạo quân, sao lại là Cửu Hoa đạo quân?"
Các trưởng lão Nam Hoa Tông đi theo sau Hỏa Viêm chân quân đều vô cùng chấn kinh. Vị này không phải đã bế quan tu luyện không hỏi chuyện thế sự nhiều năm rồi sao? Sao đột nhiên lại có đồ đệ?
Sắc mặt các trưởng lão Nam Hoa Tông đều không được tốt, nếu người gây thương tích là đồ đệ của Cửu Hoa đạo quân, vậy thì thật khó nói.
"Vân Lam, con lại đây."
Phong Lăng Sương không thèm để ý tới ai khác, trực tiếp vẫy tay gọi Cố Vân Lam tới bên mình.
"Sư phụ!"
Không hiểu sao, khi nhìn thấy Phong Lăng Sương, trong lòng Cố Vân Lam bỗng dâng lên một cảm giác chua xót. Kiếp trước dù khổ cực thế nào nàng cũng chưa từng rơi lệ, vậy mà khi được sư phụ đút cho một viên đan dược, toàn thân ấm áp, nàng chợt muốn khóc.
Cảm giác này thật xa lạ, khiến nàng không biết phải ứng phó thế nào.
Nàng không biết rằng, đó là bởi vì cuối cùng cũng có người đứng ra che chở cho nàng. Từ nay về sau, trước mọi phong ba bão táp, Cố Vân Lam sẽ không còn cô độc một mình nữa.
Phong Lăng Sương thấy đệ tử vẫn ngơ ngác như tượng gỗ, khẽ thở dài một hơi. Đệ tử này sao trông ngốc nghếch thế? Hay vừa bị đánh đến mụ mị cả người rồi?
Chỉ có điều biểu cảm hắn quá cứng nhắc, khoảnh khắc thay đổi ấy thoáng qua nhanh đến mức không ai nhận ra, ngay cả Cố Vân Lam đứng cách hắn chỉ một thước cũng không phát hiện hắn vừa thở dài.