Kết quả, trận chiến đó kéo dài suốt mấy năm, đến khi Lục Bỉnh Hoài quay về thì người yêu của chiến hữu đã sớm qua đời, còn đứa bé thì không rõ tung tích.
Về sau, gặp phải phong trào chính trị lớn, lại ngắt quãng suốt hơn chục năm, thời gian trôi qua lâu dài, người đông như biển, việc tìm người chẳng có chút tin tức nào.
Lục Bỉnh Hoài đã sử dụng mọi nguồn lực có thể, thậm chí còn ra thông báo treo thưởng, chỉ cần ai cung cấp được manh mối thì nhất định sẽ hậu tạ hậu hĩnh.
Tin tức này truyền đến tai Ôn Kiến Thành, ông ta liền kiểm tra nội dung.
Phát hiện đứa bé mà nhà họ Lục đang tìm chính là đứa trẻ mà ông ta nhặt được trên núi mười chín năm trước.
Ôn Niệm.
Ông ta vội vã đến thôn Thượng Hà, lập tức đưa Ôn Niệm về.
Nhà họ Lục ở Bắc Kinh, đó là hào môn đỉnh cấp đấy.
Lục Bỉnh Hoài lại là người đứng đầu Quân khu thủ đô, con trai độc nhất Lục Hàn Tranh cũng là cán bộ cấp đoàn.
Đúng lúc con gái ruột của ông ta đến tuổi kết hôn.
Lại trùng hợp có cùng độ tuổi với Ôn Niệm.
Ông ta dứt khoát để con gái mình thay thế thân phận của Ôn Niệm.
Ba ruột của Ôn Niệm có ân cứu mạng với Lục Bỉnh Hoài, chỉ cần Ôn Tuyết thay thế thân phận này, chuyện gả vào nhà họ Lục sẽ dễ như trở bàn tay.
Còn Ôn Niệm, ông ta cũng sẽ không bạc đãi cô, ông ta sẽ tìm cho cô một mối hôn sự tốt.
Phó xưởng trưởng nhà máy thép – Trịnh Vệ Quốc đang đau đầu vì chuyện cưới vợ cho con trai út.
Gả cô qua đó là quá hợp lý.
Nếu thành được mối hôn sự này, chức trưởng phân xưởng của ông ta cũng sẽ được giữ vững.
Một công đôi việc.
Thật là tốt đẹp biết bao.
Ông ta đang tính toán trong bụng, bàn tính lạch cạch, vang vang như pháo nổ.
Chỉ là không ngờ Ôn Niệm lại nhảy sông tự tử, may mà có người cứu kịp.
“Ôn Niệm, quỳ xuống!”
Ôn Kiến Thành mang theo vẻ tức giận.
Ôn Niệm vẫn đang nhớ lại tình tiết trong truyện, cảm thán cho số phận bi thảm của nữ phụ.
Bị người ta chiếm đoạt thân phận, lại còn phải gả cho kẻ vũ phu, đúng là thảm không để đâu cho hết.
Cô lúc này hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô chợt cảm thấy toàn thân ướt sũng, tóc trên đầu còn nhỏ nước tong tong, đôi chân trắng nõn mềm mại không có lấy một đôi giày cứ thế giẫm lên nền đất cứng đầy bùn.
Cô chẳng phải đã xuyên qua trong lúc đang nằm trên giường sao?
Ôn Niệm nhớ mình đang ôm điện thoại đọc tiểu thuyết, đọc đọc một hồi thì bị ngủ quên mất, thế là cả người lẫn điện thoại đều xuyên vào trong sách.
Sao giờ lại toàn thân ướt nhẹp thế này?
Chẳng lẽ là xuyên thẳng vào trong sông à?
Ôn Kiến Thành nhìn thấy dáng vẻ thần hồn bay mất của cô, cảm thấy quyền uy gia chủ bị thách thức.