Giả Làm Người Yêu Nam Chính Mất Trí Nhớ Vào Những Năm 80

Chương 4

Ba mẹ mãi không đến đón ông ta.

Đúng lúc gặp nạn đói.

Nhà người nhận nuôi tuy là họ hàng xa nhưng lương thực nhà mình còn không đủ ăn nên không chăm lo gì cho ông ta.

Ông ta cắn răng, dứt khoát cưới Vương Tú Mai – vừa làm được việc lại còn biết sưởi ấm giường, dung mạo cũng không tệ, có gì mà không tốt chứ!

Vương Tú Mai không chỉ là kẻ mê ngoại hình mà còn là người si mê tình yêu, trong nhà ngoài ngõ đều do bà một tay cáng đáng, ăn ít nhất, làm nhiều nhất.

Lao động quá mức trong thời gian dài, cộng thêm suy dinh dưỡng trầm trọng khi mang thai nên bà đã sinh ra một đứa trẻ bị dị tật bẩm sinh.

Ôn Kiến Thành nhân lúc Vương Tú Mai đang ngủ mê man sau sinh liền lén đem đứa bé vứt lên núi sau, để mặc cho tự sinh tự diệt.

Trên đường quay về, ông ta vô tình phát hiện một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi.

Ông ta kiểm tra một lượt, thấy đứa bé hoàn toàn bình thường.

Lo rằng nếu không có đứa bé thì mẹ con nhà họ Vương sẽ gây chuyện với mình nên ông ta dứt khoát ôm luôn đứa trẻ đó về.

Kết quả là ông ta vừa bế đứa bé về đến nhà thì Vương Tú Mai đột ngột xuất huyết sau sinh, chẳng bao lâu thì qua đời.

Ông bà ngoại của Ôn Niệm vốn là dân chạy nạn đến thôn Thượng Hà.

Mới đến không bao lâu thì ông ngoại đã bệnh mà mất.

Bà ngoại không tái giá, một mình cực khổ nuôi con gái lớn khôn.

Sau khi Vương Tú Mai mất, bà ngoại khóc đến mù cả mắt.

Còn Ôn Kiến Thành thì sao?

Ông ta thản nhiên đem Ôn Niệm khi ấy còn bọc trong tã vứt lại cho bà cụ rồi một mình quay về nhà ba mẹ ở Bắc Kinh.

Bà ngoại đành phải gắng gượng tinh thần, nuôi dưỡng đứa cháu gái, trầy trật sống qua ngày.

Bệnh tật giày vò cộng thêm đói khát kéo dài, đầu năm nay cuối cùng bà cũng không trụ nổi, ra đi theo con gái.

Cho đến khi chết, bà vẫn không biết đứa cháu mà bà yêu thương đến tận xương tủy lại chỉ là đứa trẻ mà Ôn Kiến Thành thuận tay nhặt về.

Còn cháu gái ruột của bà đã sớm bị chết rét trong mùa đông giá lạnh năm đó.

Mốc thời gian mà Ôn Niệm xuyên đến chính là chương đầu tiên của quyển sách.

Vừa mới mở màn.

Hiện tại ở thời điểm này đã là mười chín năm sau rồi.

Ôn Kiến Thành đang định đưa người về Bắc Kinh.

Ba ruột của Ôn Niệm là một quân nhân, từng là chiến hữu của nhà họ Lục ở Bắc Kinh, chính là Lục Bỉnh Hoài – thủ trưởng của Quân khu thủ đô.

Trong một trận chiến ở biên giới, ông đã dùng thân mình chắn viên đạn đang bay về phía ngực của Lục Bỉnh Hoài.

Anh dũng hy sinh.

Trước lúc chết, ông nhờ Lục Bỉnh Hoài chăm sóc người yêu của mình cùng đứa con chưa chào đời trong bụng bà ấy.