Bùi Hằng cụp mắt nhìn cô: "Đi theo ta?"
Trên mặt Ôn Tử Di mang nụ cười, cố gắng làm cho mình trông chân thành hơn: "Ừm ừm!"
Bùi Hằng thu tay lại: "Đi theo ta làm gì?"
Ôn Tử Di không chút do dự: "Đi theo huynh làm việc."
"..." Bùi Hằng im lặng.
Ôn Tử Di trước mặt y cố gắng mở lời hỏi lại: "Huynh xem... được không?"
Bùi Hằng không nói được, cũng không nói không được.
Y hỏi: "Cô có biết ta là người như thế nào không? Mà lại nói muốn đi theo ta."
Ôn Tử Di suy nghĩ nhanh như chớp.
Cô hơi không chắc chắn về ý nghĩa câu nói của Bùi Hằng, nhưng cô có một mẫu câu trả lời vạn năng: "Bất kể huynh là người như thế nào, miễn là huynh thì được! Chúng ta nhìn trúng chính là bản thân huynh."
"Miễn là huynh đồng ý, về sau dù huynh muốn làm gì, chúng ta đều đi cùng huynh."
Chuyện như gϊếŧ hoàng thất nước Hạ và ba tông môn lớn đều là chuyện nhỏ.
Ôn Tử Di điên cuồng gợi ý bằng ánh mắt.
Nhưng Bùi Hằng không có sự đồng điệu với cô.
Bùi Hằng im lặng cụp mắt nhìn cô, trong đầu vô cớ hiện lên hình ảnh lúc nãy tại nơi giao dịch khi Ôn Tử Di ghé sát vào y, nhìn y nhận mười nghìn linh thạch trung phẩm: "...Thật vậy sao?"
Câu trả lời của Ôn Tử Di mạnh mẽ dứt khoát: "Đương nhiên!"
Bùi Hằng cụp mắt im lặng nhìn cô một lúc lâu.
Đúng lúc Ôn Tử Di đang suy nghĩ trong lòng rằng Bùi Hằng đã nhận được ý của cô và chắc sẽ đồng ý, Bùi Hằng đột nhiên bước qua cô, tiến bước bỏ đi.
"...?"
Ôn Tử Di mắt nhanh chân lẹ, lại theo kịp: "Ta nói thật đấy."
"Sếp tương lai" không động lòng với cô ngay lập tức, Ôn Tử Di cố gắng bắt đầu tự quảng cáo bản thân: "Ta có thể tự giới thiệu trước, hoặc chúng ta có thể cùng nhau đi ăn sáng, ngồi xuống nói chuyện từ từ."
Bùi Hằng không dừng bước chân, từ chối lời đề nghị ngồi xuống ăn sáng cùng nhau của Ôn Tử Di.
Ôn Tử Di cũng không nản lòng, tiếp tục tự quảng cáo bản thân: "Ta tên Ôn Tử Di, nữ, 18 tuổi, cảnh giới Kim Đan."
"Bản thân ta tính cách hoạt bát, thân thiện chân thành, có tinh thần làm việc nhóm mạnh mẽ, hiểu biết nhanh về những điều mới mẻ, vui vẻ giao tiếp với mọi người, có khả năng thích nghi và phối hợp tốt, làm việc nghiêm túc, chịu khó chịu khổ. Về sau chỉ cần là việc huynh sai bảo, ta nhất định sẽ làm được..."
Ôn Tử Di vắt óc để biên soạn "tuyên ngôn xin việc" của mình.
Bùi Hằng vốn không có phản ứng gì nhiều, nhưng khi nghe cô nói "nhất định sẽ làm được", y lại dừng bước.
Ôn Tử Di cũng dừng lại theo: "Sao vậy?"
Mắt Bùi Hằng không gợn sóng, hỏi: "Bất kể việc gì?"
Ôn Tử Di ngẩn người một chút, sau khi hiểu được y đang hỏi gì, ánh mắt sáng lên, cam đoan: "Bất kể việc gì!"
Bùi Hằng từ từ gật đầu, trầm giọng nói: "Đã như vậy, vậy trước tiên hãy trả lại ta hai viên linh thạch hạ phẩm lúc nãy."
Ôn Tử Di: "...?"
Ôn Tử Di im lặng.
Cô đối diện với ánh mắt của Bùi Hằng đang nhìn xuống. Một lúc sau, dù trong lòng không nỡ nhưng vẻ mặt không biểu lộ, cô lấy ra hai viên linh thạch hạ phẩm mà Bùi Hằng đã "bố thí" ở nơi giao dịch lúc nãy, đưa cho y: "Đây."
Bùi Hằng giơ tay nhận lấy hai viên linh thạch hạ phẩm.
Ôn Tử Di nắm lấy cơ hội mở lời: "Thấy không, miễn là huynh nói, ta nhất định sẽ làm."
Bùi Hằng liếc nhìn cô: "Ừm."
Ôn Tử Di tiến tới gần hơn: "Vậy, huynh đồng ý cho chúng ta đi theo huynh rồi chứ?"
Sắc mặt Bùi Hằng không đổi, nhẹ nhàng nói: "Để nói sau."
Ôn Tử Di ngừng lại: "Hả?"
Cô đã thể hiện thành ý như vậy rồi, vẫn còn phải đợi à?
Tuy nhiên, chưa kịp để Ôn Tử Di mở miệng lần nữa, làn khói đen mỏng trước mặt khẽ dao động, giây tiếp theo, Bùi Hằng vừa còn đứng bên cạnh hai người đã biến mất tại chỗ.
Linh Linh chớp đôi mắt to, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Ôn Tử Di: "Sao đột nhiên lại đi rồi?"
Ôn Tử Di: "..."
Phải đấy, sao đột nhiên lại đi rồi? Không phải đang nói chuyện tốt đẹp sao? Vừa lấy lại tiền đã đi rồi?
Ôn Tử Di nhìn con phố trống không phía trước, rồi quay lại nhìn một vài bóng người xa lạ thấp thoáng phía sau, im lặng không tiếng động.
Cô có thể chấp nhận lần xin việc đầu tiên thất bại.
Cô cũng có thể chấp nhận phải trả lại hai viên linh thạch hạ phẩm mà y đã đưa cho cô.
Nhưng việc Bùi Hằng lấy lại hai viên linh thạch mà cô trả lại rồi bỏ đi, cô thực sự không chấp nhận được.
Ôn Tử Di đứng tại chỗ rất lâu, cho đến khi Linh Linh bên cạnh kéo vạt áo của cô, cô mới hoàn hồn.
Ôn Tử Di cúi đầu nhìn Linh Linh, đáy mắt vẫn còn chút oán hận.
Khuôn mặt nhỏ của Linh Linh nhăn nhó: "Di Di, Bùi Hằng đi như vậy, có phải y không có ấn tượng tốt với cô không?"
Cô bé rất khách quan khi không tính cả mình vào số những người mà Bùi Hằng chướng mắt.
Ôn Tử Di: "..."
Ôn Tử Di không nói gì, Linh Linh tiếp tục: "Ta nghe nói, những kẻ phản diện trong thế giới nhỏ như Bùi Hằng có yêu cầu rất cao đối với thuộc hạ."