Làm Chó Săn Tri Kỷ Nhất Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 8

Linh Linh bên cạnh phối hợp vô cùng, gật đầu theo: "Ừm ừm!"

Bùi Hằng cúi mắt, bình tĩnh nhìn hai người: "Không cần."

Ôn Tử Di mấp máy miệng: "Cần chứ. Chúng ta còn..."

Cô đang suy nghĩ: Nếu bây giờ cô trực tiếp mời Bùi Hằng cùng ăn sáng, liệu có làm cho ấn tượng của Bùi Hằng về cô tốt hơn không?

Tiếc là, lời mời chưa kịp nói ra, Ôn Tử Di đã nghe thấy Bùi Hằng lại mở miệng nói.

"Trấn Vạn Uyên không phù hợp với hai người, rời đi sớm đi."

"Hả?" Ôn Tử Di ngẩn ra, lời mời định nói biến mất, cô vô thức hỏi: "Tại sao?"

Linh Linh cũng đi theo cùng nhìn về phía Bùi Hằng.

Ánh mắt của Bùi Hằng quét qua hai người, từ từ mở miệng: "Trong trấn Vạn Uyên, phần lớn đều là ma tu không có nhiều linh thạch. Nếu hai người tiếp tục ăn xin ở đây sẽ chết đói."

Những người thấy kẻ ăn xin sẽ ra tay bố thí ở đây giống như y gần như không có.

Bùi Hằng nói không chút gợn sóng, như thể chỉ đang trình bày một sự thật.

Trước mặt y, Ôn Tử Di trước tiên ngẩn ra một lúc, rồi vô thức cúi đầu nhìn Linh Linh, người sau cũng có ánh mắt ngơ ngác.

Ôn Tử Di ngẩng đầu nhìn Bùi Hằng, có chút khó hiểu: "Ăn xin? Ai cơ?"

Bùi Hằng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Ôn Tử Di giơ tay chỉ vào mình, mang theo chút do dự lại mở miệng: "...Ta?"

Lần này, cô nghe rõ ràng Bùi Hằng trước mặt "ừm" một tiếng, giọng điệu bình tĩnh hỏi lại cô: "Có vấn đề gì không?"

Ôn Tử Di: "...?"

Có vấn đề gì không?

Vấn đề lớn đấy!

Ôn Tử Di khó tin giơ tay chỉ vào mình, hỏi: "...Huynh xem... Ta giống kẻ ăn xin sao?"

Bùi Hằng từ từ dời ánh mắt xuống, từng chút một quét qua trang phục của cô.

Ôn Tử Di theo ánh mắt của y cúi đầu nhìn cùng.

Quần áo, hơi bẩn và rách "một chút".

Giày, hơi bẩn và rách "một chút".

Cánh tay, hơi bẩn và rách "một chút".

"...Giống không?" Ôn Tử Di không hiểu.

Ngoài "một chút" bẩn và rách này, chỗ nào giống kẻ ăn xin chứ?

"...Không giống sao?" Bùi Hằng cũng không hiểu.

Bẩn thỉu rách rưới như vậy, không giống?

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự bối rối trong mắt đối phương.

Ôn Tử Di dần cau mày.

Một lúc sau, một ý nghĩ kỳ quặc khác lại hiện lên trong tâm trí cô.

Im lặng một lát, cô nhìn về phía Bùi Hằng và thăm dò hỏi: "Vậy lúc nãy huynh đưa cho chúng ta linh thạch... Là bố thí ư?"

Không phải vì có ấn tượng tốt với hai người? Cũng không phải là phong tục địa phương?

Bùi Hằng hạ mi mắt xuống, im lặng nhìn cô. Y như thể đang hỏi: Chẳng lẽ còn có lý do nào khác sao?

Ôn Tử Di: "..."

Ôn Tử Di nhắm mắt lại, không biết phải đối mặt thế nào với sự thật là "ấn tượng đầu tiên mà cô cố gắng để lại cho vị lãnh đạo tương lai lại là một kẻ ăn xin".

Cuối cùng, cô chỉ có thể kìm nén sự đau lòng, ngẩng đầu lên giải thích một cách nghiêm túc với Bùi Hằng: "Chúng ta không phải là ăn xin."

Linh Linh bên cạnh cũng gật đầu: "Không phải."

Bùi Hằng hơi nhíu mày, ánh mắt đánh giá lại quét qua hai người như trước đó.

Ôn Tử Di: "..."

Ôn Tử Di giật tay áo đã xắn lên một nửa của mình, muốn cứu vãn hình ảnh của mình trước mặt "vị lãnh đạo tương lai".

Cô giải thích: "Đó là vì thời gian qua chúng ta liên tục săn gϊếŧ dị thú bên ngoài thị trấn."

Bùi Hằng im lặng một lúc: "...Vậy sao?"

Ôn Tử Di gật đầu mạnh mẽ: "Đúng vậy!"

Linh Linh ở bên cạnh cũng gật đầu một cách nghiêm túc theo Ôn Tử Di: "Đúng vậy!"

Ôn Tử Di tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa, mặc dù chiếc áo này hơi rách và bẩn một chút, nhưng thực ra nó là một pháp y!"

Chỉ là các chức năng bảo vệ và làm sạch của pháp y đã bị phá hủy hoàn toàn mà thôi!

Ôn Tử Di giơ một tay ra: "Trước đây nó có giá trị ít nhất năm trăm linh thạch trung phẩm!"

Bùi Hằng hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào chiếc "pháp y" trên người Ôn Tử Di.

"..."

Ngoài bẩn và rách, y chẳng thấy được gì khác.

Về giá trị? Có lẽ vì y đã ở lâu trong trấn Vạn Uyên nên không hiểu rõ giá cả bên ngoài hiện nay.

Tuy nhiên, nếu Ôn Tử Di đã chủ động giải thích và nhấn mạnh điều này với y, dù Bùi Hằng không hiểu nhưng vẫn khẽ gật đầu với Ôn Tử Di: "Xin lỗi, ta đã hiểu lầm."

Nói xong, y lại đưa tay về phía Ôn Tử Di.

Ôn Tử Di không hiểu: "...Gì vậy?"

Bùi Hằng từ tốn giải thích: "Đã là hiểu lầm, vậy lúc nãy..."

Y ngập ngừng, rồi tiếp tục: "Hai viên linh thạch mà ta vừa bố thí cho hai người cần phải trả lại cho ta."

"...?"

Bùi Hằng mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Ôn Tử Di và Linh Linh đồng thời im lặng.

Sau một hồi im lặng kéo dài, Ôn Tử Di không mấy khéo léo khi cố gắng chuyển chủ đề.

Cô nói: "...Thực ra, chúng ta đến trấn Vạn Uyên chính là để tìm huynh."

Bùi Hằng vẫn giơ tay không thu lại: "Ồ?"

Ôn Tử Di làm như không thấy bàn tay y đang đưa ra, tiếp tục: "Sau này chúng ta muốn đi theo huynh, huynh nghĩ sao?"