Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống

Chương 17

Diệp Bảo Thành gật đầu lia lịa: "Được, được, một nghìn tệ phải không? Một nghìn thì một nghìn!"

Tôn Quế Hương lập tức la lên:

"Cái gì mà một nghìn tệ ! Nhà này không có nghìn tệ nào hết!"

Diệp Bảo Thành nói: "Chẳng phải nhà mình còn năm trăm tệ nhà họ Cảnh đưa à? Bà còn cất năm trăm nữa đó thôi! Gộp lại là một nghìn, bà lấy ra đưa cho Sơ Hạ đi. Đây là món nợ nhà mình phải trả!"

Tôn Quế Hương tức đến mức húc đầu vào chồng mình: "Không đưa! Gϊếŧ bà đây cũng không đưa! Tiền đó là của bà!"

Có kinh nghiệm từ lần trước, Diệp Bảo Thành nhanh chóng tránh qua một bên, để Tôn Quế Hương lao vào khoảng không, suýt chút nữa ngã sấp mặt.

Lý Đại Phân thấy vậy liền quát lên: "Hai người các người phá hỏng cả đời cháu gái lớn nhà tôi, mà bây giờ chỉ đòi một nghìn tệ cũng không chịu đưa? Đến tổ tiên dưới mồ cũng tức không ngủ yên được! Tôi đúng là xui tám đời mới sinh ra một thằng con trai vô dụng như anh! Nó không đưa, anh không tự đi tìm chắc?"

Được mẹ nhắc nhở, Diệp Bảo Thành vội vàng chạy ra khỏi nhà chính, lao về phòng mình và Tôn Quế Hương tìm tiền.

Diệp Sơ Hạ nhìn thấy Tôn Quế Hương bò dậy định chạy theo, cô duỗi chân ra ngáng một cái khiến bà ta ngã sấp mặt lần nữa.

Tôn Quế Hương vốn đã béo tròn, ngã đi ngã lại mấy lần như vậy, xương cốt như sắp gãy vụn. Bà ta nằm rêи ɾỉ trên đất một hồi lâu rồi mới lê lết dậy nổi, rồi gắng sức đuổi theo Diệp Bảo Thành.

Nhưng hiển nhiên bà ta không thể nào nhanh bằng Diệp Bảo Thành. Ông ta đã chạy thẳng vào phòng.

Diệp Sơ Hạ quay sang nói với Tiểu Ngọt Ngào: "Diệp Bảo Thành có biết tiền giấu ở đâu không? Nếu không biết mà Tôn Quế Hương không nói thì sao lấy được tiền?"

Tiểu Ngọt Ngào cười khì: "Hehe, Diệp Bảo Thành không biết, nhưng tôi thì biết! Tôi sẽ nói cho ông ta!"

Lúc này, Diệp Bảo Thành đang đứng giữa phòng, trố mắt nhìn cái giường, tủ quần áo lớn và bàn học. Tiền rốt cuộc giấu ở đâu? Ông ta hoàn toàn không biết.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên bên tai ông: "Dưới gầm giường, trong hộp đựng giày!"

Được nhắc nhở, Diệp Bảo Thành vội vàng cúi xuống, lôi mấy chiếc hộp giày từ dưới gầm giường ra.

Ông ta mở từng chiếc hộp và quả nhiên, trong hai chiếc hộp có những cuộn tiền được buộc gọn gàng.

Tiền được cuộn thành từng bó, mỗi bó một trăm tệ.

Ông ta nhét tiền vào túi, quay đầu chạy ra khỏi phòng, hoàn toàn phớt lờ Tôn Quế Hương đang chạy vào.

Tôn Quế Hương chạy vào phòng thì phát hiện chỗ giấu tiền của mình đã bị Diệp Bảo Thành tìm ra. Những hộp giày đựng tiền bị lục tung, vứt đầy dưới sàn nhà.

Bà ta ngồi bệt xuống đất, đôi chân mềm nhũn, gào khóc thảm thiết: “Tiền của tôi! Tiền của tôi đâu! Tiền yêu quý của tôi, ôi tiền của tôi!!”

Diệp Bảo Thành ôm theo tiền chạy vào phòng khách, đặt xấp tiền lên bàn rồi nói với Đào Tú Chi: “Chị dâu, nói cho cùng nhà tôi cũng nợ Sơ Hạ quá nhiều. Số tiền này để dành cho con bé... Dù sau này có phải làm góa phụ thì cầm chút tiền trong tay cũng đỡ khổ hơn...”

Vừa nói, ông vừa đưa tay lau nước mắt, không dám nhìn Diệp Sơ Hạ.

Diệp Sơ Hạ không đợi mẹ lên tiếng, cô nhanh chóng giơ tay nhặt từng xấp tiền nhét vào túi áo mình.

Tiểu Ngọt Ngào lập tức thu hết số tiền vào không gian trong nháy mắt.

Ngay khi tiền được cất vào không gian, một thông báo nâng cấp vang lên trong đầu cô.