Cô khoanh tay trước ngực, thong thả bước vào phòng khách.
Trong phòng khách, ngay đối diện cửa đặt một chiếc bàn gỗ cũ, hai bên là hai chiếc ghế gỗ kiểu cũ kỹ.
Lý Đại Phân ngồi bên trái, còn Tôn Quế Hương vắt chân ngồi bên phải.
Đào Tú Chi đứng bên cạnh mẹ chồng mình, còn Diệp Bảo Thành thì ngồi xổm dưới đất, cúi đầu rít điếu thuốc.
Chỉ cần nhìn vị trí của từng người, Diệp Sơ Hạ lập tức đoán ra địa vị của họ trong nhà.
Tôn Quế Hương ngẩng đầu, hếch cằm, nhìn Diệp Sơ Hạ bằng ánh mắt khinh bỉ và nói:
“Mẹ à! Bắc Xuyên không về động phòng, còn con gái tôi thì đã động phòng xong xuôi với nhà họ Cảnh rồi. Mẹ đừng có mơ mà đổi bọn nó lại! Gả cho ai cũng là số mệnh, số xui thì đành làm quả phụ thôi, tự trách số mình không tốt đi!”
Diệp Sơ Hạ tiến lên hai bước, giơ tay tát thẳng vào mặt Tôn Quế Hương một cái thật mạnh:
“Hừ! Đúng là bà mới số xui ấy!”
Máu mũi của Tôn Quế Hương vốn mới ngừng chảy, lại bị cái tát này làm cho ộc ra. Bà ta hét ầm lên, bật dậy khỏi ghế, quát lớn: “Con nhãi ranh! Mày dám đánh tao? Diệp Bảo Thành! Nó đánh vợ anh kìa, anh không đánh chết nó đi?”
Diệp Bảo Thành ngẩng đầu nhìn vợ mình, thở dài bất lực: “Thôi đi, đừng làm loạn nữa được không? Sơ Hạ... Sơ Hạ đã thay chỗ cho Vãn Thu rồi, cô ấy làm quả phụ thay con bé...”
Trong lòng ông ta cảm thấy áy náy với Diệp Sơ Hạ. Dù sao cô cũng là cháu ruột của ông, và ông luôn cảm thấy có lỗi với người anh trai đã mất của mình.
Tôn Quế Hương tức giận đập tay xuống bàn, mắng lớn: “Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới lấy phải cái đồ đàn ông vô dụng như anh! Vợ mình bị người ta đánh mà cũng chẳng mở miệng nổi một câu!”
Lý Đại Phân tức giận mắng: "Hồi đó chính bà ép Vãn Thu phải đính hôn với nhà họ Chiến, sao không thấy bà nói gì? Giờ Sơ Hạ phải thay Vãn Thu đi làm góa phụ, sao không nhắc đến nữa?
Lương tâm nhà bà bị chó ăn mất rồi à? Hay bị rùa cắn rồi? Đến cả tổ tiên dưới mồ cũng phải giật mình bật dậy đấy!"
Nghe đến hai chữ "tổ tiên", Diệp Bảo Thành bỗng thấy như bị đè nặng đến mức khó thở. Sau này mỗi lần đi tảo mộ vào tiết Thanh Minh, ông phải đối diện với tổ tiên thế nào đây? Có mơ thấy ác mộng không?
Oong ta quay sang nói với mẹ mình: "Mẹ à... chuyện đến nước này rồi... bây giờ cũng không thể thay đổi được nữa... Là nhà mình nợ Sơ Hạ... sau này, sau này chúng ta sẽ bù đắp cho con bé!"
Ánh mắt Diệp Sơ Hạ lóe lên, cô lập tức nói: "Bù đắp cái gì mà sau này? Muốn bù thì bù ngay bây giờ đi!"
Diệp Bảo Thành nghe Sơ Hạ nói vậy, vội vàng gật đầu: "Được! Cháu gái, cháu muốn bù đắp thế nào? Cháu nói đi!"
Lúc này với anh ta, chỉ cần giữ cho Diệp Sơ Hạ yên ổn, bảo vệ được hôn nhân và danh tiếng của con gái mình, đồng thời không chọc mẹ già tức chết thì cái gì cũng được.
Diệp Sơ Hạ suy tính một hồi, cô nói: "Tôi thay con gái chú làm góa phụ, đời này của cháu coi như hỏng rồi! Nhà chú ít nhất cũng phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi chứ?"
Diệp Bảo Thành ngớ người: "Phí gì cơ? Phí gì?"
Diệp Sơ Hạ giải thích: "Là bồi thường cho tôi một nghìn tệ ! Nếu được thì đưa tiền đây ngay. Chúng ta viết một bản thỏa thuận, sau này không nhắc lại chuyện này nữa. Tôi yên ổn làm dâu nhà họ Chiến!"