Nghe hiệu trưởng nói xong, lúc này Ngụy Đình mới đưa mắt nhìn về phía Biên Hạo Nam.
Biên Hạo Nam quay lưng lại với ánh sáng, giọng vô thức trầm xuống: “Trường sẽ chi trả toàn bộ học phí và sinh hoạt phí trong thời gian trao đổi. Tài liệu học thuật và thư giới thiệu của học viện Thanh Châu cũng đã tiếp nhận rồi.”
Ngoài Ngụy Đình ra, không ai thắc mắc tại sao lại là bọn họ.
Dù gì học viện Thanh Châu cũng là ngôi trường danh tiếng nhất cả nước, nhưng ba người kia đều là học sinh xuất sắc.
Phù Tư Mẫn xinh đẹp thông minh, điểm số luôn dẫn đầu. Lớp trưởng thì có mẹ là giám đốc bệnh viện, bản thân còn là phó chủ tịch hội học sinh. Còn Biên Hạo Nam có chỗ dựa mạnh phía sau, gia đình có quan hệ lớn.
Bất chợt, Ngụy Đình nhận ra Biên Hạo Nam đang liếc nhìn cô. Ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng, như kiểu đang chê bai.
Cô lập tức cúi đầu.
Kiếp trước, câu nói này do hiệu trưởng nói, cô buột miệng hỏi lại: “Em cũng được chọn sao?”
Cô liền bị Biên Hạo Nam mỉa mai: “Coi như cô gặp may thôi.”
Dù biết lời đó không sai, nhưng khi phải ngồi cạnh ba người quá xuất sắc như vậy, Ngụy Đình chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Sau khi Biên Hạo Nam nói xong, hiệu trưởng liếc cả nhóm, cuối cùng dừng ánh mắt ở Phù Tư Mẫn, nói: “Các em đều hiểu học viện Thanh Châu đại diện cho điều gì. Đừng để trường Nhật Nham chúng ta mất mặt, nghe rõ chưa?”
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Phù Tư Mẫn vẫn hơi bối rối.
Lời nói đó hình như là nhắm vào cô? Hay là đang nhắc đến Ngụy Đình bên cạnh cô?
“Phù Tư Mẫn.”
Lớp trưởng từ sau gọi với theo, rút điện thoại ra, cười tươi tắn: “Bốn người mình lập nhóm chung đi, sau này dễ hỗ trợ nhau.”
Lý do nghe hợp lý, nhưng ánh mắt của anh ta chỉ chăm chăm nhìn Phù Tư Mẫn, rõ ràng là chẳng phải vì nhóm chung gì cả.
Ngụy Đình im lặng đứng bên, lặng lẽ nhìn hai người trò chuyện. Cô quay đầu lại, thấy Biên Hạo Nam vẫn chưa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Lớp trưởng nói tiếp: “Tôi có chị họ từng là học sinh đặc cách ở Thanh Châu mấy năm trước. Tôi mới hẹn chị ấy tối nay ăn cơm, định hỏi thêm thông tin. Phù Tư Mẫn, đi cùng tôi nhé?”
Phù Tư Mẫn suy nghĩ chốc lát rồi khẽ mỉm cười: “Được thôi.”
Lâu nay cô luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng. Nhưng khi cười lên, gương mặt xinh đẹp ấy lại càng rực rỡ cuốn hút.
Lớp trưởng không mời ai khác, Phù Tư Mẫn cũng không rủ thêm ai, hai người sóng bước đi trước, trông rất vui vẻ.
Ngụy Đình không muốn làm người thừa, chỉ đành đi sau họ chừng hai mét, lặng lẽ bám theo.
“Ê, mấy người không chờ tôi à?”
Tiếng bước chân dồn dập từ phía sau. Ngụy Đình quay đầu thì thấy một thân hình cao lớn bước tới bên cạnh mình. Người đó chậm lại để đi cùng cô… là Biên Hạo Nam.
Anh rất cao, chắc phải hơn mét tám. Ăn mặc sành điệu, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng mà tự nhiên. Đứng gần như thế, Ngụy Đình còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người anh… không rõ là mùi sáp thơm hay nước hoa.