Ngụy Đình buột miệng thốt lên từ đáy lòng. Bởi vì thật sự mà nói, Quan Gia Tinh quá đẹp trai, gương mặt anh như AI tạo ra, thân hình cân đối chuẩn không cần chỉnh.
“Lớp trưởng chẳng qua chỉ muốn theo đuổi Mẫn Mẫn, cậu không cần soi mói quá đáng như vậy chứ?”
Bất ngờ có người cắt lời cô, giọng nói mang chút châm chọc làm bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Ngụy Đình nhìn sang. Là cô bạn ở giường đối diện, cô ta cũng là một cô gái xinh xắn tuy không thể so với Phù Tư Mẫn nhưng cũng nổi bật.
Cô vờ như không nghe thấy sự khó chịu trong lời người kia, nhẹ nhàng cong mắt cười: “Tôi đâu có ý gì đâu, trong ký túc xá này, mấy cậu cũng hay bàn luận về người khác mà, tôi cũng chẳng nghĩ các cậu có ý xấu gì.”
Giọng cô dịu dàng, khiến đối phương nghẹn lời, không phản bác được.
“Các cậu ăn xong chưa? Để tôi gom túi rác vứt đi cho.”
Ngụy Đình đứng dậy, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, đi đến bên bàn của họ, nhẹ nhàng gom gọn đống rác lại.
Cô xách rác ra ban công, đồng thời lấy điện thoại gọi đến tiệm tạp hóa trong thôn.
Bà ngoại cô có mang theo điện thoại cũ, nhưng lại luôn gói kỹ trong vải, cộng thêm tuổi đã cao nên đôi lúc không nghe được chuông. May mà mỗi ngày bà đều đến tiệm tạp hóa trong thôn xem người ta đánh bài.
Người bắt máy là dì Vương.
“Là Đình Đình hả? Bà ngoại con đang ở đây, để dì gọi bà nghe.”
“Alo? Là cô gái nhỏ của bà hả?”
Nghe giọng quen thuộc của bà, nước mắt Ngụy Đình lập tức trào ra.
Cô từng nghĩ cả đời này sẽ không được gặp lại bà nữa. Cô thầm cảm ơn ông trời đã cho mình cơ hội sống lại lần nữa.
Cô cố nén tiếng nấc, không để bà phát hiện.
“Là con đây, Đình Đình. Con mới đặt vài túi gạo với bột mì online, chút nữa con sẽ nhờ dì Vương kéo xe mang về giúp bà nha.”
“Cái gì? Mua gạo? Nhà mình còn nhiều lắm mà con.”
“Không sao đâu, con mua để dành, ăn dần cũng được.”
“Bà ăn có bao nhiêu đâu, con mau hủy đơn đi.”
“Giao sắp tới rồi, không hủy được nữa. Bà giữ lại giùm con, đợi khi nào được nghỉ con sẽ về liền.”
Cô nói chuyện với bà hơn mười phút. Nỗi buồn ban đầu cũng dịu đi phần nào.
Chuyện vay tiền online tạm thời cô chưa định đυ.ng tới. Dù sao cô cũng biết rõ thời điểm tận thế sẽ bắt đầu. Nếu lần này mọi chuyện vẫn giống như trước, động đất liên tiếp, dịch bệnh bùng phát thì cô chỉ cần chuẩn bị vật dụng cần thiết trước một tháng là đủ. Mà nếu tận thế không xảy ra, cô vẫn có thể trả nợ sau.
Cửa ban công mở ra, Phù Tư Mẫn cầm điện thoại nói: “Hiệu trưởng kêu chúng ta đến phòng làm việc một chuyến.”
Đến rồi! Cô và Phù Tư Mẫn là hai người được báo tin sau cùng. Vậy mà lần này, lại là người biết đầu tiên?
Ngụy Đình tim khẽ run, nhưng mặt vẫn bình tĩnh đi theo Phù Tư Mẫn rời ký túc. Cô giả vờ hỏi han: “Hiệu trưởng tìm chúng ta có chuyện gì nhỉ?”
Phù Tư Mẫn đoán là chuyện học bổng hoặc tham gia cuộc thi nào đó. Nhưng nhìn sang Ngụy Đình thấy người thấp hơn cô nửa cái đầu… cô lại thấy có gì đó sai sai.
Ngụy Đình chỉ học lực tầm trung, tham gia thi thố gì chứ?
“Có thể là việc liên quan đến truyền thông hay quảng bá cho trường.”
Vừa vào phòng hiệu trưởng, Ngụy Đình đã thấy trên ghế sofa có hai nam sinh dáng người cao gầy đang ngồi chờ. Một người chính là lớp trưởng mà họ vừa bàn tán sáng nay. Người còn lại là cháu trai của hiệu trưởng.
“Các em đến rồi.”
Ngụy Đình thấy hiệu trưởng đặt một chồng hồ sơ dày lên bàn. Cô đoán đó là giấy tờ cá nhân, hồ sơ y tế và thư giới thiệu.
“Gọi các em đến là để thông báo một chuyện. Bắt đầu từ thứ hai tuần tới, các em sẽ chuyển đến học viện Thanh Châu làm học sinh đặc cách.”
Kiếp trước, khi nghe tin này cô đã không kiềm được mà hét lên vì bất ngờ. Nhưng lần này, cô chỉ ngồi thẳng lưng, giữ vẻ mặt bình thản như ba người còn lại.
Cháu trai hiệu trưởng tên Biên Hạo Nam đã biết chuyện từ trước. Anh liếc nhìn Ngụy Đình, thấy cô không hề nhìn mình lấy một lần, trong lòng có chút khó tả.
“Lần này là đi một năm.”