Góa Phu Lang Làm Giàu

Chương 7

Hơn nữa, lúc trước ở hiện đại, y từng vào thôn cổ quay video, chuyên làm các món ăn cổ truyền phục nguyên. Gia gia còn truyền cho y tay nghề làm các loại tương phương. Dẫu sao cũng coi như có chút tài nghệ trong tay.

Trời cao không thực sự tuyệt đường sống của y, cũng không hoàn toàn đẩy y vào bước đường cùng nơi cổ đại này.

Lăng Tinh tự mình dỗ dành chính mình một phen, cảm thấy cuộc sống lại có chút hy vọng, lúc này mới vừa lòng mà nở nụ cười.

Sau khi những lo lắng u uẩn tiêu tán phần nào, y mới chợt phát giác trong phòng đã trở lạnh.

Không rõ lúc nào chậu than đã tắt ngấm, hơi ấm trong phòng tan biến theo làn khói mỏng, khí lạnh như có thực thể len lỏi khắp mọi nơi, chiếm cứ toàn bộ không gian.

Lăng Tinh lúc này chỉ có thể động đậy nhẹ, cố hết sức kéo chăn mỏng trên người sát lại thêm chút, mong níu giữ được chút hơi ấm thoi thóp còn sót lại.

Quả thực lạnh đến khó chịu. Dựa theo ký ức mà xét, thôn Tiểu Liễu vốn không ở phương Bắc, địa hình cũng tương tự với quê nhà kiếp trước của y.

Quê y mùa đông tuy lạnh, nhưng không đến mức rét buốt như thế này.

Giờ thân thể yếu ớt, cảm giác rét như cắt da, tựa như đang ở tận cực Bắc.

Không có khái niệm biến đổi khí hậu như hiện đại, mùa đông ở cổ đại là cái lạnh thật sự.

Lăng Tinh lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, cả người run rẩy, ngay cả Thẩm Hoàn nằm bên cạnh cũng cảm nhận được.

“Ngươi lạnh lắm sao?”

Thẩm Hoàn còn chưa tỉnh hẳn, lờ mờ đưa tay kéo đại áo lông trên người mình, hướng phía Lăng Tinh đắp qua.

“Không cần, không cần đâu, ngươi giữ lấy.” Lăng Tinh vội vàng xua tay, theo bản năng từ chối. Nếu Thẩm Hoàn vì thế mà nhiễm lạnh, sức đề kháng suy giảm, thì quả thực là lấy mạng đổi lấy ấm áp.

Thẩm Hoàn cũng hiểu rõ tình trạng thân thể mình, hắn không đưa hết áo sang, mà chỉ trải nửa tấm qua người Lăng Tinh, ôn hòa nói: “Một người một nửa, không sao cả.”

Không thể không nói, áo lông vừa đắp lên, trọng lượng trên người tăng thêm một phần, cũng mang theo hơi ấm dễ chịu.

Lăng Tinh đem khuôn mặt đã gần mất cảm giác vì lạnh chôn vào trong chăn, chỉ mấy hơi thở thôi, gò má đã bắt đầu đọng hơi nước.

Rốt cuộc cũng có chút ấm áp rồi.

Có lẽ do mệt mỏi quá độ, trước kia vì rét mà không thể ngủ, giờ đây có được chút độ ấm, mí mắt y nặng trĩu, chẳng mấy chốc đã thϊếp đi.

Lúc tỉnh lại, trong phòng vẫn còn tối om, chỉ có một ngọn nến mờ nhạt chập chờn nơi góc bàn.

Lăng Tinh cảm giác được trên người mình dường như nặng hơn, mở mắt nhìn, liền phát hiện thêm một lớp áo khoác quen thuộc phủ bên ngoài.

Là áo của Thẩm Hồi.

Không lâu trước đó y còn từng chạm qua tay áo ấy.

“Ngươi tỉnh rồi à? Cơm đã dọn xong, muốn ăn chút không?” Thẩm Hoàn nằm bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

Lăng Tinh khẽ động tay, phát hiện sức lực lại hồi phục thêm chút ít. So với nói là có thêm sức, không bằng nói y dần dần kiểm soát được thân thể này.

“Được.”

Y chật vật ngồi dậy xuống giường, thoạt nhìn còn yếu hơn cả Thẩm Hoàn.

Đúng lúc ấy, Thẩm Hồi bưng một bát mì nóng tiến vào. Vừa vén rèm cửa, liền thấy một đôi chân trắng nõn gầy guộc đang đặt bên mép giường.

Hắn hơi cau mày, lập tức xoay người lại.

“Nương bảo ta mang cơm đến.” Hắn nói, rồi đặt cái bát sứ cũ lên tủ gỗ bên cửa sổ, cũng không quay đầu, vội vã rời đi.

Lăng Tinh đang chuẩn bị mang giày, thấy cảnh ấy không khỏi lấy làm lạ, quay đầu hỏi Thẩm Hoàn: “Hắn chạy cái gì thế?”

Thẩm Hoàn lúc này cũng quay đầu nhìn sang chỗ khác, giọng khẽ khàng: “Đừng để ý, mau ăn cơm đi.”

Mì sợi vừa mới nấu xong, còn bốc hơi nghi ngút, bát sứ nóng đến mức Lăng Tinh cũng không chạm vào nổi.

Nghĩ lại lúc nãy Thẩm Hồi có thể tay không bưng thẳng bát mì tới, Lăng Tinh không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ người này thật đúng là chịu được nóng giỏi quá.

Sau khi thổi cho nguội bớt, Lăng Tinh mới cẩn thận gắp mì đưa vào miệng.

Dù đã thổi, mì vẫn còn rất nóng, y đành để mì trong miệng đảo qua một vòng rồi mới nuốt xuống.

Lăng Tinh dù là người xuyên hồn đến đây, nhưng sau khi hòa nhập với thân thể này, mọi cảm giác đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Hiện tại y thật sự rất đói, đói đến mức không thể chờ mì nguội thêm được nữa.

Mì vừa đưa vào miệng, hương thơm liền lan tỏa, sợi mì mềm dai, rất ngon miệng.

Nước lèo thì không có gì đặc biệt, chỉ thêm chút muối và gia vị đơn giản. Nhưng với một người đói lâu như y, món ăn này đã là mỹ vị hiếm có.

Lăng Tinh hút sột soạt, nhanh chóng ăn sạch cả tô, đến cả giọt nước cuối cùng cũng không chừa lại. Cuối cùng bụng mới có chút cảm giác no.

Sau khi ăn xong, y lại chui vào chăn, nhưng vẫn không tránh khỏi cái lạnh như muốn đóng băng người.

Đặc biệt là chân — y chỉ đi một đôi dép cỏ rách, trong cái trời đông lạnh thấu xương này, đừng nói giữ ấm, đến đi đứng cũng đau chân.

Cũng may ăn bát mì nóng vào bụng, cơ thể có phần ấm lên một chút.

Khi tay chân dần có lại cảm giác, Từ Hữu Phương bước vào phòng, đi bên cạnh là một thiếu niên gầy yếu.