Góa Phu Lang Làm Giàu

Chương 6

Hắn cũng hiểu rõ — Vũ triều mới được lập quốc không bao lâu, trước đó bởi chiến loạn mà dân số thưa thớt. Nay vì cần tăng sinh, nên không ít luật pháp đối với nữ tử và ca nhi đều trở nên bất công, gò bó.

Nếu không có hắn, gia sản Thẩm gia còn có thể tích cóp được. Mà Lăng Tinh lưu lại, nói không chừng thật sự sống trong Thẩm gia còn tốt hơn là bị thả ra ngoài tự sinh tự diệt.

Thẩm Hoàn gật đầu, đáp lời thật khẽ:

“Được, ta hứa với ngươi.”

Cha mẹ hắn là người thế nào, hắn quá rõ, tuyệt không phải hạng bạc tình, nhất định sẽ không bạc đãi Lăng Tinh.

Tinh thần Thẩm Hoàn hôm nay tựa hồ cũng khá hơn thường ngày. Sau khi xác định Lăng Tinh sẽ lưu lại Thẩm gia, hắn liền bắt đầu tỉ mỉ giới thiệu từng người trong nhà cho cậu biết.

Thẩm gia hiện thời không còn thân thích nào khác.

Cả thôn Tiểu Liễu vốn là thôn lớn của người mang họ khác, vì sợ bị kẻ ngoài ức hϊếp, nên dân trong thôn thường ôm đoàn kết lại với nhau, cũng xem như hòa thuận.

Thẩm gia thuở đầu vốn sống trong thôn, nhà cửa là loại gạch xanh vững chãi. Nhưng về sau vì lo thuốc thang cho Thẩm Hoàn mà khánh tận gia sản, chẳng còn tiền duy trì, cuối cùng đành bán đi ngôi nhà gạch xanh ấy, chuyển đến nơi khác dựng tạm mái nhà.

Tìm đông tìm tây, cuối cùng chọn được một chỗ dưới chân núi An Dương để cư ngụ. Tuy không ở trong thôn, nhưng cũng chỉ cách chừng một dặm đường, không tính là quá xa.

Nhị lão Thẩm gia là Thẩm Trình Sơn và Từ Hữu Phương.

Hai người sinh được năm người con — ba trai, một gái, một ca nhi. Dù con cái xem ra không ít, nhưng trong yhoon Tiểu Liễu thì vẫn chưa thể xem là nhà có con cháu đông đúc.

Lão đại là Thẩm Hoàn, lão nhị Thẩm Hồi, lão tam là cô nương tên Thẩm Yến, lão tứ Thẩm Quy, lão ngũ là ca nhi, gọi là Thẩm Lai.

Người đã thay Thẩm Hoàn cùng Lăng Tinh bái đường hôm ấy chính là Thẩm Hồi — một hán tử cao lớn trầm mặc ít lời. Hồi nhỏ từng học đọc sách, lại có sư phụ riêng dạy võ nghệ, từ nhỏ đã có căn cơ vững chắc.

Hiện tại, phần lớn thu nhập trong nhà đều nhờ Thẩm Hồi lên núi đi săn, thỉnh thoảng còn giúp người viết thư, đọc tin để kiếm thêm ít bạc.

Ngoài ra, còn có Từ Hữu Phương — mẫu thân đảm đang, mỗi ngày cần cù may vá, đem thêu phẩm ra ngoài đổi tiền. Trong nhà còn có mười mẫu ruộng đất, cũng là một phần nguồn sống.

Tam muội Thẩm Yến đã xuất giá ba năm trước, gả cho một người miền núi. Nhà chồng tuy nghèo khó, song dựa núi mà sống, ít ra cũng chẳng đến nỗi đói rét.

Ấy là lựa chọn tốt nhất mà Thẩm gia có thể tìm được cho nữ nhi.

Tứ đệ Thẩm Quy thành thân vào năm ngoái, đối tượng là một phụ nhân từng bị hưu bỏ, tên gọi Tào Mẫn Nguyệt, lớn hơn Thẩm Quy năm tuổi.

Thẩm gia vốn chẳng dư dả gì, ngay cả ca nhi cũng không nguyện ý gả vào, huống gì là nữ tử.

Cũng vì lẽ ấy, hai bên chẳng ai khinh thường ai. Bà mối tác thành đôi lứa, Tào Mẫn Nguyệt chẳng đòi hỏi gì, chỉ mang theo hai hài tử sinh đôi – một gái một ca nhi, mà bước vào Thẩm gia.

Tào Mẫn Nguyệt còn có một nhi tử lớn, năm nay đã năm tuổi. Bất quá đứa nhỏ ấy vẫn để lại bên nhà chồng cũ. Bởi vì là nam oa, cha mẹ chồng trước kia không cho nàng mang theo đi.

Ngũ đệ Thẩm Lai là tiểu ca nhi, năm nay vừa tròn mười tuổi.

Tính tình mạnh mẽ, lại có phần quật cường. Mỗi ngày ra ngoài rồi trở về, trên người không lúc nào không có vết thương. Nhị lão Thẩm gia vì đó mà nhọc lòng không thôi.

Lăng Tinh trước kia vì ánh mắt mờ nhòe, nên chỉ thấy lờ mờ những người gần mình. Đến lúc này nghe Thẩm Hoàn giới thiệu từng người trong nhà, y trong đầu vẫn chưa thể gán rõ mặt mũi cho từng người — phu thê Thẩm Yến, phu thê Thẩm Quy cùng Thẩm Lai, tất cả đều là những cái tên xa lạ.

Chỉ có Thẩm Hồi, dáng vẻ người kia thực khiến người ta khó quên. Gương mặt hắn mang theo khí chất xâm lược rõ rệt, ánh mắt sắc bén. Nhìn một lần liền in sâu vào trong óc.

Nguyên lai là người đi săn mưu sinh, chẳng trách thân hình cường tráng như thế, riêng cánh tay đã gần bằng bắp chân của Lăng Tinh.

Lăng Tinh và Thẩm Hoàn cùng nằm trò chuyện, chủ yếu là Thẩm Hoàn nói, còn y thì chăm chú lắng nghe.

Về sau, tiếng nói của Thẩm Hoàn càng lúc càng nhỏ. Lăng Tinh nghiêng tai lắng nghe, chỉ còn nghe tiếng hít thở mỏng manh đều đều của người nọ. Trong lòng y không khỏi lo lắng, rón rén đưa tay ra, đầu ngón tay chạm khẽ dưới mũi Thẩm Hoàn mà cảm nhận.

…Ừm, vẫn còn thở.

Tiếng động bên ngoài kéo dài đến tận đêm khuya mới lặng xuống. Trong phòng đã sớm chìm vào bóng tối mờ mịt.

Lăng Tinh vốn không ưa bóng tối. Huống hồ hiện tại đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, điều đó càng khiến y bất an, cảm xúc cứ thế mà sa sút, tâm thần rối loạn.

Y không dám để mặc bản thân trầm luân trong loại cảm xúc ấy, liền âm thầm tự nhủ, cố gắng nghĩ đến những chuyện vui vẻ.

Tuy nơi này hoàn toàn xa lạ, nhưng y đã trọng sinh, được sống thêm một lần nữa, cơ duyên như vậy không phải ai cũng có.

Y hẳn nên biết quý trọng mới phải.