Người đỡ Lăng Tinh là một nam tử vóc dáng cao lớn, cơ thể rắn rỏi.
Dù trời lạnh, hắn vẫn chỉ mặc áo mỏng, nhưng bàn tay đặt trên eo Lăng Tinh lại mang theo nhiệt độ ấm áp.
Ngửa mặt nhìn lên, Lăng Tinh thoáng giật mình — người này thật sự rất cao, chắc phải cao đến 1m9.
Với chiều cao của y hiện tại, chỉ vừa tầm nhìn thấy cằm sắc nét, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt của đối phương.
Dù bất ngờ, nhưng Lăng Tinh tiếp nhận tình cảnh này khá bình tĩnh.
Từ trước đến nay, y vốn là người dễ thích nghi, chuyện đã xảy ra thì cứ thuận theo, sống tới đâu hay tới đó.
Chỉ là, chẳng phải nói cưới để xung hỉ sao?
Người này... đâu có giống đang bệnh?
“Ngươi tự đi được không?”
Nam nhân lên tiếng, giọng trầm thấp, mang theo chút xa cách và lạnh lùng.
Lăng Tinh hoàn hồn, há miệng định trả lời, nhưng vẫn phát không ra tiếng, đành lắc đầu.
Không nghe thấy câu trả lời, nam nhân cúi xuống nhìn y — lần này, Lăng Tinh mới thấy rõ mặt đối phương.
Đó là một gương mặt anh tuấn đến mức mang theo tính công kích.
Đôi mày rậm hơi ép xuống đôi mắt sắc bén, ánh nhìn lạnh lùng, vẻ mặt không chút biểu cảm, thật sự khiến người ta thấy hơi sợ.
Thấy Lăng Tinh không trả lời, chỉ tiếp tục lắc đầu, người kia hơi nhíu mày, không nói thêm gì, liền cúi xuống cõng Lăng Tinh vào nhà chính.
Nhà chính của Thẩm gia cũng khá rộng rãi, không đến nỗi quá tồi tàn.
Cha mẹ nhà họ Thẩm ăn mặc quần áo chắp vá, tuy đã cũ nát nhưng vẫn được giặt sạch sẽ, trông cũng tạm ổn.
Hai người lúc này đang ngồi đối diện nhau hai bên bàn, nét mặt đầy u sầu, vừa khẩn trương vừa mong đợi nhìn ra cửa.
Khi bà mối hô lớn một tiếng: “Giờ lành đã đến, phu lang vào cửa, bái đường thành thân!” Hai ông bà Thẩm vội vàng gắng gượng tinh thần, gượng cười một cái, nhìn người được đỡ vào — chính là Lăng Tinh.
Bà mối theo sau bước vào, lại nói thêm một tràng lời chúc cát tường, sau đó mới bắt đầu nghi lễ:
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê đối bái.”
“Đưa vào động phòng.”
Toàn bộ quá trình bái đường, Lăng Tinh đều dựa vào bà mối đỡ mà làm theo động tác.
Nếu không có người đỡ, y có lẽ đã nằm thẳng ra đất chứ chẳng bái nổi.
Làm lễ xong, hai bà phụ trách dẫn cưới lại một trái một phải dìu y về phía phòng tân hôn ở đầu phía đông.
Vừa tới gần phòng, rèm cửa còn chưa được vén lên, Lăng Tinh đã ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng nặc.
Vào trong rồi, mùi càng đậm, đến mức có chút cay mũi khó chịu.
Cũng may ngoài mùi thuốc ra thì không có mùi lạ nào khác, Lăng Tinh miễn cưỡng vẫn có thể chịu đựng được.
Thân thể y vốn đã suy nhược, trên người lại chỉ mặc lớp áo mỏng, căn bản không chịu nổi cái lạnh.
Thấy cả người Lăng Tinh lạnh đến tím tái, hai bà mối đành nhanh chóng đỡ cậu lên giường, nhét vào trong chăn.
Phòng khá tối, ánh sáng lờ mờ.
Hơn nữa, thị lực Lăng Tinh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, phải đến lúc tới gần mới phát hiện — trên giường đã có người nằm sẵn.
Người kia mặt trắng bệch như giấy, quanh mắt quầng thâm rõ rệt, thân thể gầy đến mức trông chẳng ra hình người.
Nhìn kỹ khuôn mặt ấy, Lăng Tinh lập tức nhận ra, đúng là có vài nét rất giống với người đàn ông cao lớn đã bế y ban nãy.
Lúc này, Lăng Tinh đã hiểu.
Người nằm bất động trên giường kia mới là “chồng trên danh nghĩa” của y.
Còn người bên ngoài, chỉ là thay thế bái đường mà thôi.
Cũng may nhà họ Thẩm vẫn giữ được chút đạo lý, tìm người sống thay thế, chứ không bắt y cùng gà hay bài vị thành thân.
Tuy nhà họ Thẩm nghèo túng, nhưng bàn tiệc cưới lại đặt khá công phu.
Dù hôm nay lạnh tê người, vẫn có không ít người đến dự. Dù có lạnh đến run rẩy, họ cũng muốn ngồi xuống trước bàn tiệc — chỉ vì thèm một miếng thức ăn mặn.
Thôn Tiểu Liễu vốn nổi tiếng là một thôn nghèo, ngay cả dịp lễ Tết cũng hiếm khi được ăn món mặn.
Lần này nhà họ Thẩm tổ chức hỉ yến, hôm trước còn mổ heo, chuyện này cả thôn đều biết.
Chỉ vì được ăn thịt heo, dù lạnh đến cỡ nào, người ta vẫn kéo đến đông nghịt.