Nguyên thân vốn là người ở một vùng giàu có, phồn hoa phía nam, gia cảnh khá giả.
Nào ngờ mùa hè năm ấy, vùng đất như ổ vàng kia đột ngột xảy ra lũ lớn, hồ nước dâng tràn, dòng chảy ngược lại nhấn chìm cả thành.
Nạn dân ngày càng nhiều, quan phủ không kiểm soát nổi.
Lý do cũng bởi Vũ triều chỉ mới thành lập chưa bao lâu, khắp nơi thế lực đan xen, phủ nha dù có ý quản lý cũng lực bất tòng tâm, vừa thiếu người, vừa bị cản trở bởi các thế lực địa phương.
Lúc đó, người dễ gặp chuyện không hay nhất, lại chính là những hộ gia đình có chút của cải trong tay...
Thức ăn còn sót lại trong nhà họ Lăng cũng bị người ta cướp sạch, không còn cách nào khác, họ đành phải theo đoàn người chạy nạn.
Có không ít nạn dân dọc đường sa vào con đường cướp bóc, làm đủ việc ác.
Những người dân bỏ xứ đi tìm đường sống ngoài việc phải đề phòng bọn cường đạo kia, còn phải chống chọi với cái đói kéo dài khiến bệnh tật phát sinh khắp nơi.
Trên đường chạy nạn, có người chết vì bệnh, cũng có người vì sinh tồn mà đành bán thân.
Lại có vô số người vì tránh né cướp bóc mà thất lạc người thân trong hỗn loạn.
Nguyên thân chính là chạy nạn đến nơi này, lúc ấy đã kiệt sức, đói đến ngất đi, chỉ còn thoi thóp thở.
Nghe nói nhà họ Thẩm ở thôn Tiểu Liễu muốn cưới người vào cửa để xung hỉ, nguyên thân chủ động xin được gả tới, chỉ cầu một chén cơm ăn.
Y không thể chết, y còn phải đi tìm đệ đệ Lăng Nguyệt.
Mẫu thân của hai huynh đệ qua đời sau khi sinh, trước khi mất đã giao đệ đệ lại cho nguyên thân chăm sóc.
Thế nhưng, nguyên thân lại lỡ dại một lần.
Khi chạy nạn, y đã để mẹ kế đem đệ đệ bán đi đổi lấy bánh ngô ăn.
Sau đó, để tìm đệ đệ, nguyên thân tách khỏi đội chạy nạn vốn đã chẳng còn lại bao nhiêu người.
Y chỉ biết đệ đệ mình hiện ở trong huyện này, nhưng cụ thể ở đâu thì hoàn toàn không rõ.
Phía nhà họ Thẩm cũng vội vã tìm người xung hỉ, thấy có người nguyện ý, cũng không chọn lựa kỹ càng.
Vì kiêng kị quy củ, người mới cưới không thể trực tiếp vào ở trong nhà chồng.
Nguyên thân lại không có người thân bên này, mà việc xung hỉ vốn dĩ đã mang lại điềm xui, nhà họ Thẩm cũng không muốn vì chuyện này mà bị hàng xóm dị nghị.
Cuối cùng chỉ có thể để nguyên thân xuất giá từ một ngôi miếu hoang.
Gả vào nhà họ Thẩm, nguyên thân sẽ được đăng hộ khẩu ở đây, có cái ăn, Thẩm gia cũng đồng ý sẽ giúp y tìm lại đệ đệ.
Nguyên thân tính toán rất rõ ràng, chỉ tiếc cơ thể quá yếu, ăn một bữa no rồi, liền trút hơi thở cuối cùng trong ngôi miếu hoang ấy.
Sau đó, Lăng Tinh ở hiện đại, người vừa mới chết trong trận sạt lở đất, không biết vì sao lại mượn xác hoàn hồn, sống lại trong thân thể ca nhi của Vũ triều này.
Sau khi tiếp nhận ký ức xong, Lăng Tinh vẫn thấy tứ chi mềm nhũn, ngoại trừ chỗ hổ khẩu đau nhức thấu tim lúc nãy và tiếng kêu rên phát ra, thì đến nói chuyện cũng không đủ sức.
Y cảm thấy mình như một con rối gỗ, không thể điều khiển được tay chân, đành mặc cho hai bà mối lôi kéo.
May mà giờ tầm nhìn đã hồi phục phần nào, đến gần một chút cũng có thể thấy rõ hình dáng xung quanh, không còn mờ mịt như lúc đầu nữa.
Nhà họ Thẩm không sống trong thôn, mà ở khu đất riêng dưới chân núi — một căn nhà duy nhất ở đó.
Nhà tranh đất nện, bên ngoài được quây lại bằng một hàng rào tre.
Từ miếu hoang đến nhà họ Thẩm cũng không xa, chẳng bao lâu, đoàn người đã tới nơi.
Tiếng kèn xô na vang lên càng thêm rộn ràng sau tiếng hô to của bà mối: “Tân phu lang nhập môn!”
Thính giác đã khôi phục lại hoàn toàn, Lăng Tinh chỉ cảm thấy ong ong cả tai, như thể tiếng kèn ấy thổi ngay trong đầu mình, từng dây thần kinh căng lên, đau đến choáng váng.
Sau một tiếng hô nữa của bà mối: “Tân lang mau ra tiếp phu lang đi!”
Hai bà mối lập tức giao Lăng Tinh ra ngoài.
Từ phía trước, một bàn tay quấn vải trắng đưa ra đỡ lấy y — trên vải dường như vẫn còn vương chút mùi máu tanh.
Lăng Tinh vốn đã không còn chút sức lực nào, hai bà kia vừa buông tay, y chỉ kịp liếc thấy bàn tay to lớn ấy đưa tới trước mặt, cả người liền ngã nhào về phía trước.
Ngay lúc ấy, một lực mạnh bất ngờ siết lấy eo, nhấc cả người y lên như bế một đứa trẻ.
Chân không còn chạm đất, cảm giác như bị nâng bổng lên trời vậy.