Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Lật Ngược Ván Cờ

Thế giới 1: Chiến thần Thiên tộc mất trí nhớ - Chương 8: Hoảng hốt

Cục bông nhỏ tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường của tỷ tỷ, lại còn được đắp chăn ấm. Hơn nữa…

Hắn hít hà mấy cái.

Thơm thật, là mùi của tỷ tỷ.

Hắn ôm chăn lăn qua lăn lại hai vòng, cười ngây ngô, nhưng rồi bỗng sực nhớ tỷ tỷ đâu rồi? Hắn thì nằm đây, còn nàng lại không thấy đâu.

Hắn hốt hoảng bò dậy, đảo mắt nhìn quanh sơn động ngoài hắn ra chẳng còn ai cả, cũng không có tỷ tỷ.

Hắn bắt đầu hoảng sợ.

Vội vàng lao ra ngoài.

Hình như hắn đâm phải thứ gì đó “bịch” một tiếng, chính hắn bị ngã sóng soài. Đồng thời có một tiếng động nữa vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn thì ra là tỷ tỷ cũng ngã.

Hắn luống cuống bò dậy, chạy đến đỡ Bạch Nguyệt.

Bị tiểu tử này đâm sầm một cái, Bạch Nguyệt cảm giác phương hướng đảo lộn, trời đất mơ hồ. Nàng đành để nam hài nhỏ hơn mình một cái đầu dìu đứng dậy.

Vừa đứng vững, đầu óc cũng tỉnh táo lại. Bạch Nguyệt lập tức hất tay hắn ra, mặt mũi tức giận, không chút nể nang.

“Ta sai rồi...” Cục bông nhỏ ngẩng khuôn mặt đáng thương lên nhìn nàng: “Ta tưởng tỷ bỏ rơi ta rồi... Tỉnh dậy mà không thấy tỷ đâu, ta rất sợ…”

Bạch Nguyệt thờ ơ đáp: “Ta vốn dĩ cũng không định dẫn ngươi theo. Ngươi là gánh nặng, theo ta chỉ làm vướng chân. Ta dẫn theo ngươi làm gì?”

Nghe vậy, cục bông nhỏ cuống cuồng, níu chặt tay áo nàng: “Tỷ tỷ đừng bỏ ta mà, xin tỷ đó… Ta sẽ nghe lời, sau này tỷ bảo ta làm gì ta cũng làm, thật mà! Ta sẽ không chê viên đá tỷ tặng là xấu nữa đâu…”

Xấu cái đầu nhà ngươi!!

Vẻ mặt Bạch Nguyệt vốn đang dịu lại bỗng cứng đờ.

Nàng biết ngay mà, cái miệng của thằng nhãi này đúng là có thể nghẹn chết người ta!

Nói xong, hắn còn nghiêm túc chớp mắt, thể hiện sự chân thành.

Ta khinh!

“Ta sẽ đưa ngươi đi tìm lại ký ức. Sau khi nhớ lại, ngươi có thể trở về nơi ngươi thuộc về.”

Mới nghe nửa câu đầu, cục bông nhỏ đã rạng rỡ hẳn lên. Nhưng đến khi nghe nốt phần sau, khuôn mặt hắn lại xị xuống.

Hắn không muốn rời đi.

Nếu nhớ lại rồi phải rời xa tỷ tỷ, thì hắn tình nguyện không cần ký ức nữa.

“Tỷ tỷ, ta không cần ký ức đâu, chỉ cần được ở bên tỷ, đi đâu cũng không quan trọng.”

Bạch Nguyệt khẽ cười lạnh. Giờ thì nói thế đấy, chứ đến lúc nhớ lại, không biết hắn sẽ tàn nhẫn đến mức nào. Biết đâu lại thẳng tay đuổi nàng, nói nàng khiến người ta buồn nôn…

Hồi xưa chẳng phải hắn đã đối xử với nguyên chủ như thế còn gì?

“Không cần nhiều lời. Dọn đồ đi, ngày mai ta dẫn ngươi lên Thánh Băng Sơn tìm Tuyết Liên. Trên đường, tốt nhất là đừng gây chuyện. Nếu dọc đường mà ngươi làm phiền ta, ta sẽ vứt ngươi lại giữa đường, rõ chưa?”

Cục bông nhỏ dù không cam lòng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Thật ra Thánh Băng Sơn cũng chẳng có gì mới lạ. Khó khăn ở chỗ, một khi đặt chân lên đó, bất kể là tiên nhân, Linh tộc hay ma tộc, đều bị phong tỏa linh lực, không thể vận dụng chút pháp lực nào. Điều khiến nơi này mới trở nên nguy hiểm như thế.

Những người tu hành lâu ngày quen sống trong hoàn cảnh bốn mùa như xuân, muốn gì chỉ cần vận linh lực là có, mà đến nơi khắc nghiệt thế này, phải sinh tồn bằng sức khỏe đấy mới là thử thách thực sự.